Mười năm trước, một đợt sóng game thủ tấn công vào các nhà phát triển Zoë Quinn và Brianna Wu và nhà phê bình truyền thông Anita Sarkeesian. Ba người này là một phần của một số người đang kêu gọi văn hóa đa dạng hơn trong lĩnh vực trò chơi điện tử. Những kẻ tấn công đã rò rỉ thông tin cá nhân và quấy rối mục tiêu của họ, làm tất cả những gì họ có thể để làm suy yếu những nỗ lực của phụ nữ. Sự việc, được biết đến như Gamergate, đã làm sáng tỏ sự độc hại mà phụ nữ phải đối mặt trong không gian game và xa hơn nữa.
Dần dần, sự quấy rối dần dần biến mất khỏi tin tức, nhưng dư chất của nó không bao giờ được loại bỏ hoàn toàn khỏi internet và cuộc sống công cộng. Gamergate đã mô tả một loại nam tính bị tổn thương cụ thể, một sự tức giận vì mất quyền lực của người hâm mộ mục tiêu. Kể từ năm 2014, nó đã ảnh hưởng đến mọi thứ từ phong trào quyền lợi nam giới đến phiên bản hiện tại của Đảng Cộng hòa, định nghĩa ý nghĩa của việc là một người đàn ông trong một số ngóc ngách của internet.
Trong cộng đồng, Gamergate dường như chia nhóm nam giới thành hai phần khác biệt. Những người đứng ra che chở Sarkeesian, ví dụ, được gọi là “chiến binh trắng” và simps. Trong khi đó, những người làm quấy rối thấy mình đang cố gắng bảo vệ không gian khỏi sự ảnh hưởng từ bên “ngoài” của “chiến binh công lý xã hội”, người đe dọa lấy đi những yếu tố mà họ cảm thấy làm cho trò chơi thú vị.
Cùng với cặp đôi Musk và Vance, một cảm giác phẫn nộ và sự phản đối có thể được thấy trong các nhân vật như J.D. Vance và Elon Musk, người đều lên án “woke-ism” trong chính trị và văn hóa một cách rộng lớn. Trong các cuộc phỏng vấn, Musk đã nói rằng anh đã được thúc đẩy để mua Twitter (đã đổi tên thành X) để chiến đấu chống lại “vi rút tư duy woke” mà anh nói đang phá hủy nền văn minh. Bản đồ chính trị Project 2025 của Viện Hợp tác và Phát triển đã nêu lại liên tục “tiến bộ” tỉnh thức như một mối đe dọa phải được loại bỏ, đặc biệt bằng cách loại bỏ các chương trình đa dạng, công bằng và bao gồm trong không gian chính phủ.
Kết nối này trở lại hoàn cảnh trở thành “Gamergate 2.0”, một phản ứng phản đối nỗ lực bao gồm DEI, thì giờ đây DEI là một khẩu hiệu. Mười năm trước, game thủ phản đối các nhà phê bình như Sarkeesian vì chỉ ra rằng nhiều nhân vật nữ trong trò chơi chỉ là những cấu trúc.announcement
#Gamergate #SựKiệnNgàyHômNay #NamTính #NữGiớiTrongGame
Nguồn: https://www.wired.com/story/gamergates-aggrieved-men-still-haunt-the-internet/
Ten years ago, a flood of gamers attacked developers Zoë Quinn and Brianna Wu and media critic Anita Sarkeesian. The three were part of a growing chorus of people calling for a more inclusive culture within video games. The attackers doxxed and harassed their targets, doing all they could to stifle the women’s efforts. The incident, which became known as Gamergate, illuminated the toxicity women faced in gaming spaces and beyond.
Eventually, the harassment faded from the news, but its residue was never fully removed from the internet and public life.
Gamergate articulated a particular kind of aggrieved masculinity, an anger at losing the power of being the target audience. Since 2014, it has shaped everything from the men’s rights movement to the current iteration of the GOP, outlining what it means to be a man in certain corners of the internet.
In many ways, says Adrienne Massanari, an associate professor at American University’s school of communications, Gamergate presaged a broader reaction on the right toward real changes happening in American society. Former Donald Trump adviser Steve Bannon latched onto this in 2015, harnessing the power of committed online fandoms to bolster Trump’s campaign.
Within the community, Gamergate seemingly bifurcated men into distinct camps. Men who came to Sarkeesian’s defense, for example, were dubbed “white knights” and simps. Meanwhile, the people doing the harassing saw themselves as trying to protect the space from the “outside” influences of “social justice warriors,” who threatened to take away the elements that—they felt—made games fun.
“Even though we know that a bunch of people play games, (the men involved in Gamergate) saw themselves as being the target demographic for games. When that started to shift, the reaction was, of course, anger,” says Massanari. “Now that’s reflected, refracted, and amplified by Trumpism and that kind of far-right strain of Republicanism reacting to demographic and societal shifts toward a more egalitarian society.”
This same kind of anger and resistance can be seen now in figures like J.D. Vance and Elon Musk, who both decry “woke-ism” in politics and culture broadly. In interviews, Musk has said that he was motivated to purchase X, formerly Twitter, to fight the “woke mind virus” that he says is destroying civilization. The Heritage Foundation’s political road map Project 2025 repeatedly mentions “woke” progressivism as a threat that must be eliminated, particularly by doing away with diversity, equity, and inclusion initiatives in government spaces.
This connection comes full circle in what’s become “Gamergate 2.0,” a backlash to inclusion efforts where “DEI” is now a catchphrase. Ten years ago, gamers pushed back against critics like Sarkeesian for pointing out that many female characters in games were nothing more than tropes. In 2024, the campaigns are against video game consulting companies such as Sweet Baby for performing what some gamers believe is “forced diversification.” No matter the rallying cry, the reason is the same: Being upset that the characters in video games no longer represent your interests.
While the politics of masculine grievance aren’t exactly new, says Patrick Rafail, professor of sociology at Tulane University, “the mainstreaming of it is.”
Although Gamergate came out of a relatively niche subculture, its elements can now be found in influencers like Andrew Tate who have popularized “these very simplistic, archetypal, stereotypical extremes” of masculinity, says Debbie Ging, professor of digital media and gender at Dublin City University. A new era of podcasting, coupled with a rise in short-form video platforms like TikTok, “which are heavily algorithm-driven,” have been significant drivers of this form of rhetoric, Ging says.
[ad_2]