Queen Mobile Blog

Gia đình Mỹ chạy thoát khỏi Gaza

#Sự_kiện_ngày_hôm_nay: Một Gia đình Mỹ thoát khỏi Gaza
Lena Beseiso đã sát cánh cùng gia đình nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, chờ đợi các quả bom rơi xuống. Đêm đó, trong căn phòng mà họ đã ở tại Gaza lần thứ 8 kể từ khi chiến tranh bắt đầu, Lena biết sẽ có gì đang đến. Tiếng ồn lớn lên. Cô cảm nhận được toàn bộ tòa nhà rung chuyển. Cô chỉ nhìn thấy hình chiêu quân của gia đình trong tối tăm. Liệu họ có sống sót qua đêm này không? Liệu họ sẽ chết ngay trong đống đổ nát của ngôi nhà của người khác? Lena nghẹt thở. “Tôi cần về nhà,” cô nghĩ.

Nhà cô ở cách đó 7.000 dặm tại Salt Lake City, nơi Lena sẽ chăm sóc vườn, lên kế hoạch cho bữa tối lễ tạ ơn và mua sắm cho lễ giáng sinh. Trong một ngày trước đó, Lena đã nhận được email từ Bộ Ngoại giao Mỹ cho biết rằng cửa khẩu Rafah, giữa Ai Cập và Gaza, sẽ mở cửa cho công dân Mỹ. Vì vậy, lần thứ hai trong một tuần, gia đình cô sẽ sưu tập và thực hiện chuyến đi gian nan tới cửa khẩu biên giới.

Lần đầu đi, cửa khẩu đã bị một cuộc tấn công từ máy bay của Israel. Cô nhìn thấy một vụ nổ trước cổng chính, như một vụ phun trào núi cát. “Đột nhiên có một vụ nổ lớn,” Lena nhớ lại. “Mọi người đều nói, ‘Chúng ta sẽ không bao giờ thoát ra khỏi địa ngục’.”Lần này, gia đình của Lena được cho biết cửa khẩu sẽ mở cửa vào lúc trưa. Ba giờ sau đó, nhưng nó vẫn đóng cửa, không có quan chức nào trong tầm mắt. Gia đình của Lena sẽ đứng ở cổng, và đôi khi đi đến một quán cà phê gần đó để ngồi, mặc dù họ sợ một vụ tấn công từ máy bay. Nếu họ rời khỏi quá sớm, họ có thể bỏ lỡ cơ hội qua cửa khẩu. Họ đợi lâu sau khi các gia đình khác bắt đầu rời đi, rồi cuối cùng, họ từ bỏ. “Những âm thanh của các vụ nổ gần đó,” Lena viết trong một tin nhắn trên đường trở về nơi trú ẩn của họ.

Suốt vài tuần, Lena gửi các tin nhắn văn bản và giọng nói hàng ngày cho một phóng viên của báo The New York Times, kể về thời gian ở Gaza của cô. Các quan chức y tế ở đó đếm được hơn 11.000 người chết trong hơn một tháng kể từ khi Israel bắt đầu cuộc phản công sau một vụ tấn công bất ngờ từ Hamas khi các quan chức cho biết có 1.200 người đã chết và hơn 200 bị bắt cóc.

Ngay cả khi họ tránh được các vụ tấn công từ máy bay và sợ hãi trong bóng tối, gia đình Beseisos trở thành những nhà báo chiến tranh không muốn, gửi những cập nhật hàng ngày, và đôi khi cứ mỗi giờ. Các tin nhắn cung cấp một tài khoản thân thiết về nỗ lực tồn tại của một gia đình trong một trong những chiến dịch bóm đạn cực kỳ ác liệt nhất trong thế kỷ này. Lena và con gái cô lảng tránh giữa nỗi kinh hồn và hy vọng, đương đầu với sự tuyệt vọng cầu xin sự giúp đỡ từ đất nước của họ, nhưng cũng bức xúc với sự hỗ trợ từ Mỹ cho một cuộc tấn công quân sự có thể giết hại rất nhiều dân thường, và đe dọa tính mạng của hàng trăm công dân Mỹ đang bị mắc kẹt ở đó.

Trong một tin nhắn sau khi Lena bất thành lần thứ hai trong việc thoát khỏi Gaza, cô viết, “Tôi cảm thấy như tôi bị ruồng bỏ bởi đất nước của mình.” Ameircan

Lena, 57 tuổi, sinh ra ở Amman, Jordan, và di cư cùng 5 người em và 2 người cha mẹ, đều là người tị nạn Palestine, đến Hoa Kỳ vào năm 1973, khi cô 7 tuổi. Họ gia nhập một người chú đã tốt nghiệp đại học tại Hoa Kỳ và sống tại Salt Lake City.

Gia đình thường nói tiếng Ả Rập tại nhà, nhưng họ tiếp thu cuộc sống tại Utah, thậm chí tán thành từ Islam chuẩn bị kết hôn. (Lớn lên, Lena rời Nhà thờ Mormon). Đã hoàn thành trung học năm 1984, Lena đến Trung Đông để gặp người thân và bạn bè. Trong chuyến đi đó, cô cũng đến thăm Gaza, nơi cô gặp gỡ chồng tương lai của mình, Hamdy. Họ kết hôn và có 5 đứa con, rồi quyết định chia thời gian sống giữa Utah và nhà của gia đình của Hamdy ở Gaza City.

Lena, bận rộn chăm sóc các con và lo lắng trước sự leo thang căng thẳng ở Trung Đông, đã không đến thăm Gaza trong 12 năm. Năm nay, khi con út của họ, Julia, tốt nghiệp trung học, Lena nghĩ đó là thời điểm tốt để một chuyến du lịch Châu Âu và Trung Đông cùng mẹ. Chồng và cháu trai 10 tuổi của cô, cũng như một số người con gái, đều là công dân Mỹ, đã ở lại Gaza trong một kì nghỉ kéo dài.

Ở Gaza, đó là một cuộc gặp gỡ đầy vui vẻ. Julia dành thời gian ở khu phức hợp gia đình ở Rimal, một khu phố sang trọng ở phía bắc của Gaza. Cô cưỡi ngựa trên bãi biển và chơi với các anh chị em họ và bạn bè mà cô chưa gặp trong nhiều năm. Suhayla, bà nội của Julia và người phụ nữ lãnh đạo của gia đình, sống ở tầng một của tòa nhà gia đình. Khi con cái bà kết hôn, họ được chuyển lên sống ở tầng trên, nơi họ đã nuôi dưỡng gia đình của mình. Toàn bộ tòa nhà chứa đựng nhiều thế hệ Beseisos.

Julia trở về Hoa Kỳ vào mùa hè để chuẩn bị cho năm đầu tiên vào đại học. Mẹ và chị em cô ở lại để làm mới hai hộ chiếu hết hạn và kế hoạch theo sau ngay sau khi có thể.

“Đến lượt chúng tôi chưa?”Lena và gia đình cô sốc khi họ nhìn thấy các bản tin về vụ tấn công từ Hamas vào ngày 7 tháng 10. Người dân ở Gaza mong đợi rằng Israel sẽ trả đũa, nhưng Beseisos chưa thực sự hiểu mức độ tấn công.

Bất cứ lúc nào, nó vẫn lay động thành phố, cô nói, trong một loạt các vụ tấn công từ máy bay làm loạn cửa nhà và cửa sổ. Trong một giai đoạn, vụ tấn công gần đến mức làm vỡ một cửa sổ lớn trong khung cửa chính của họ và làm bay cánh cửa ra khỏi cản.

Mỗi đêm, họ nhìn ra bóng tối chỉ bị gãy chỉ bởi ánh đỏ của các vụ nổ. Từ cửa sổ bếp một ngày, Lena nhìn thấy khói bốc lên từ một ngôi nhà bị phá hủy gần đó. Cô nói rằng cuộc tấn công là không ngớt nghẻ, họ bị kẹt. “Mỗi khi đêm đến và các vụ tấn công từ máy bay mạnh mẽ hơn, bạn nghĩ, ‘Họ đang từng khu phố này để đánh bỏ hết’.” cô nói trong một cuộc gọi điện thoại nhanh.

Aden, cháu trai 10 tuổi của cô, người thân thiện thường đầy tươi cười với đầu tóc quăn quẹo, không thể ngừng khóc. Lena chỉ muốn thoát khỏi cuộc chiến tranh mới và tàn ác này. Cô có thể nghe thấy người dân kêu gọi ở đường phố. Cô gọi điện thoại cho một người bạn ở Utah. “Tôi cảm giác như tôi sống trong ngọn nghênh” cô nói. Vào ngày 13 tháng 10, trời mưa những tờ rơi. Israel cảnh báo mọi người ở khu vực đó di chuyển về phía nam. Nhưng Lena nghe nói rằng một số gia đình chạy trốn theo hướng đó đã chết dưới các vụ tấn công từ máy bay trên đường. Và, gia đình lớn như họ sẽ đi đâu?Ngay trước khi sơ tán khỏi nhà của gia đình, một trong những người con gái của Lena, Suzan, 31 tuổi, dừng lại giữa tình cảnh hoảng loạn để đi dạo khắp nhà và khu vườn đẹp tráng cuả họ, ghi lại video trên điện thoại.”Tôi cảm thấy như đó là năm 1948 một lần nữa, và chúng tôi sẽ không bao giờ quay về,” Suzan nói. Cô đang nói về những gì người Palestine gọi là Nakba, hoặc “thảm họa” trong tiếng Ả Rập, khi hàng trăm nghìn Palestine chạy trốn hoặc bị trục xuất khỏi nhà và đất đai trong chiến trận đã dẫn tới sự xuất hiện của Israel.

Gia đình lái xe từ phía nam, một hành trình lâu dài, chậm, qua các khu vực bị san phẳng và những con hẻm đường bị phá hủy. Lena không biết họ sẽ đi đến đâu. Sau đó, vào lúc 14:47 giờ địa phương, cô viết tin nhắn, “Chúng tôi tìm được một gia đình để chúng tôi ở lại,” sau đó là năm biểu tượng cảm xúc khóc.

Ngôi nhà tị nạn

Tiếng vang của các vụ tấn công từ máy bay giờ đã xa. Lần đầu tiên trong vài ngày, Lena ngủ một chút. Nhưng căn hộ họ nhảy nhoạng với người dân chạy trốn khỏi các cuộc đụng độ từ máy bay đang đến. Hamdy, chồng của cô, gọi một người bạn cũ ở phía Nam Gaza mà anh chẳng gặp gỡ được mấy năm và xin hỏi liệu bạn có thể cho gia đình anh tị nạn.

Họ chuyển đến căn hộ mới, và tất cả mọi người ngủ cùng nhau trong phòng khách, với hầu hết gia đình ngủ trên sàn gạch.

Lena nghĩ đến gia đình của mình ở Salt Lake City, hai người con trai người lớn và Julia, người đang 19 tuổi và mới bước vào đại học.

“Vui mừng khi có thể về nhà và lại lành lặn chạm chạm con gái, và nói với cô tôi hào hứng với cô ấy bởi vì tôi sung sướng cho cô ấy,” Lena nói lúc đó. “Và tôi muốn ở đó để thấy cô ấy tốt nghiệp, cô ấy trở thành một người vợ và thấy cô ấy nuôi dạy con cái.” Vào buổi sáng, không có xăng cho bếp lẩu, họ “pha chế” Nescafe trong nước lạnh “để cho bạn cảm giác bạn đang uống cà phê,” Lena nói. Cô dạy trẻ con chật vật tiết kiệm nước uống dạng mũi nhỏ, và chỉ khi cảm thấy đói nghèo nước uống. Họ gần như…

Nguồn: https://www.nytimes.com/2023/11/17/us/us-family-gaza-escape-israel-war.html

Lena Beseiso pulled her blanket closer as she lay on the cold tile floor, and waited for the bombs to fall.

Her husband, two of their daughters, their 10-year-old grandson and Lena’s 87-year-old mother-in-law were stretched out in the same room, silently willing themselves into uneasy sleep.

Nights were the worst, and on this night, their eighth in Gaza since the war began, Lena knew what would come. The rumbling grew louder. She felt the building shudder. She could just make out the figures of her family around her in the dark. Would they survive another night? Would they die in the rubble of someone else’s house? Her chest tightened. “I need to go back home,” she thought.

Home was 7,000 miles away in Salt Lake City, where Lena would be tending her garden, planning for Thanksgiving dinner and shopping for Christmas.

Earlier that day, Lena had received an email from the U.S. State Department that Rafah crossing, between Egypt and Gaza, would be open for U.S. citizens. So, for the second time in a week, her family would pack up and make the risky trek to the border crossing.

The first time they had gone, the crossing had been hit by an Israeli airstrike. They saw a blast in front of the main gate, like a volcanic eruption of sand. “All of a sudden this great big explosion,” Lena recalled. “Everybody was just like, ‘We’ll never get out of hell.’”

This time, Lena’s family was told the crossing would open at noon. Three hours later, it was still closed, with no officials in sight. Lena’s family would stand at the gate, and sometimes walk to a nearby cafe to sit down, though they feared another airstrike. If they left too early, they could miss their chance to cross. They waited long after other families started leaving, then finally gave up.

“The sounds of explosions are nearby,” Lena wrote in a text message on the way back to their refuge.

Over several weeks, Lena sent daily texts and voice messages to a Times reporter, chronicling her time in Gaza. Health officials there count more than 11,000 deaths in little over a month since Israel began its counteroffensive after a surprise Hamas attack in which officials say 1,200 people were killed and more than 200 abducted.

Even as they dodged airstrikes and huddled terrified in the dark, the Beseisos became reluctant war correspondents, sending daily, and sometimes hour-by-hour, updates. The messages provide an intimate account of one family’s attempt to survive one of the most intense bombing campaigns this century. Lena and her daughters careened between terror and hope, at once begging for help from their country, yet outraged over American support of a military attack that could kill so many civilians, and threaten the lives of hundreds of its own citizens who were trapped there.

In a message after Lena’s second failed attempt to leave Gaza, she wrote, “I feel like I’ve been abandoned by my country.”

Lena, 57, was born in Amman, Jordan, and immigrated with her siblings and parents, Palestinian refugees, to the United States in 1973, when she was 7 years old. They joined an uncle who had attended college in the United States and who lived in Salt Lake City.

The family often spoke Arabic at home, but they assimilated to life in Utah, even converting from Islam to join the Mormon faith that dominates the state. (As an adult, Lena converted back to Islam.)

After finishing high school in 1984, Lena visited the Mideast to see relatives and friends. On that trip, she also visited Gaza, where she met her future husband, Hamdy. They married, had five children, and eventually decided to split their time between Utah and Hamdy’s family home in Gaza City.

Lena, busy raising the children and worried by the rising tensions in the Mideast, did not visit Gaza for 12 years. This year, as their youngest, Julia, was graduating from high school, Lena thought it was a good time for a mother-daughter trip to Europe and the Mideast. Lena’s husband, grandson and several of her other children — all U.S. citizens — were already in Gaza on an extended stay.

In Gaza, it was a joyous reunion. Julia spent time in the family’s compound in Rimal, an upscale neighborhood in northern Gaza. She rode horses on the beach, and hung out with cousins and friends she had not seen in years. Suhayla, Julia’s grandmother and the family matriarch, lived on the first floor of the family’s building. As her children married, they moved into their own spaces on the floors above, where they raised their families. The entire building held generations of Beseisos.

Julia returned to the United States over the summer to get ready for her first year of college. Her mother and sisters stayed behind to renew two expired passports, and planned to follow as soon as they could.

Lena and her family were shocked when they saw reports of the Hamas attack on Oct. 7. People in Gaza expected Israel would respond, but the Beseisos were unprepared for what followed.

The whole neighborhood shook, she said, amid a barrage of airstrikes that rattled their doors and windows. At one point, the attack was so close that it shattered a large window in their entry and blew a door off its hinges.

Each night, they looked out into darkness broken only by the orange glow of explosions. From her kitchen window one day, Lena watched smoke rise from a nearby demolished building. The pounding was relentless, she said. They were trapped.

“Once the darkness hits, and the airstrikes get heavier, you think, ‘They’re going neighborhood by neighborhood just bombing it away,’’’ she said in a quick phone call. “‘Is it our turn tonight?’”

Aden, her normally sunny 10-year-old grandson with a head of unruly curls, could not stop crying.

Lena just wanted to escape this new and brutal war. She could hear people crying out in the street. She called a friend in Utah. “I feel like I live in a graveyard,” she told her.

On Oct. 13, the sky rained leaflets. Israel was warning people in the area to go south. But Lena had heard reports that some families fleeing in that direction had died in airstrikes on the road. And, where would their large clan go?

Right before evacuating the family’s house, one of Lena’s daughters, Suzan, 31, paused amid the panic to walk through the home and its lush walled garden one last time, taking video on her phone.

“I felt like it’s 1948 all over again, and we’re never coming back,” Suzan said. She was referring to what Palestinians call the Nakba, or “catastrophe” in Arabic, when hundreds of thousands of Palestinians fled or were expelled from their homes and lands during the war that led to Israel’s creation.

The family drove south, a long, slow journey through flattened neighborhoods and blasted streets. Lena had no idea where they would end up. Then, at 2:47 p.m. local time, she texted: “We found a family that let us in,” followed by five crying emojis.

The sound of the airstrikes was now distant. For the first time in days, Lena slept for a bit. But the apartment they had crammed into was overflowing with people also fleeing airstrikes. Hamdy, her husband, called an old acquaintance in southern Gaza he had not seen in years and asked if his friend could house his family.

They moved into the new apartment, and all slept together in the living room, with most of the family sleeping on the tiled floor.

Lena thought about her family in Salt Lake City, her two adult sons and Julia, who was 19 and had just started college.

“I can’t wait to be home and just heal and hold my daughter in my arms and tell her how proud I am of her because I am so proud of her,” Lena said at the time. “And I want to be there to see her graduate, to her being a bride and seeing her children.”

In the mornings, out of fuel for the stove, they “brewed” Nescafe in cold water “to make you feel like you’re having coffee,” Lena said. She instructed the children to conserve drinking water by taking tiny sips, and only if they felt like they were dying of thirst. They almost never showered.

“It got to the point where you had everything, and then you had nothing,” Sireen, 36, one of her daughters, said.

Compared with many people in Gaza, they knew they were lucky. Hospitals were under siege, and food and water were growing scarce. All around her, Lena said, she saw people paying “the price of this sick war.” On her drives to and from the border, Lena saw wounded families and children with severe burns. Sometimes, she said, she saw children sleeping on the street and eating scraps of food from the ground.

“My heart cries 24/7,” she texted in late October.

At least the Beseisos had a roof over their heads. They could borrow their downstairs neighbor’s stove. They had some phone signal through Lena’s cell service. Thanks in part to the neighbor’s reserves of dried beans and rice, they never ran out of water or food, even if it was never quite enough.

They used to scramble 10 eggs for the children to share. Now everyone split two eggs. Then the hen stopped laying — from stress, they thought.

The smell of death was everywhere, Lena said, a rotting, pervasive stench they could not escape. When Suzan ventured out to a corner store, she saw bodies lying in the street.

In Salt Lake City, Lena’s daughter Julia could not sleep, so she stayed awake through the night, connected to her family by a phone line.

To draw attention to the war in Gaza and her family, Julia, who attends Salt Lake Community College, did several local television interviews. She also spoke at local pro-Palestinian protests in Salt Lake City and hosted a vigil.

One of Lena’s sons reached out to U.S. officials in the State Department, Congress and the White House, pleading for more help.

Through a contact, the Beseisos were able to reach the office of U.S. Representative Mike Lawler, a Republican from New York. Mr. Lawler’s district director, Rafi Silberberg — whose job also involves outreach to the Orthodox Jewish community, and who is Jewish himself — said he stayed in daily contact with the Beseisos, providing updates on U.S. evacuation efforts.

“There were days, day after day, night after night, that this family would literally send me voice recordings on WhatsApp, and hearing bombs exploding right next to them,” Mr. Silberberg said.

Behind the scenes, U.S. officials were shuttling between Israel and Egypt, trying to broker a deal for the two countries and Hamas to allow the evacuation of more than 7,000 foreign and dual citizens, along with some wounded people and Palestinian employees of international organizations. Egypt, Hamas and Israel all threw up roadblocks, stretching out the complex negotiations for weeks.

“Still alive,” Lena texted The Times the afternoon of Oct. 20.

She wondered if there was any news about the border for U.S. citizens leaving Gaza. Late that night, she got an answer: an email from the State Department that said the border should be open the next day at 10 a.m. but that U.S. officials did not know for how long. The email said Americans “should expect a potentially chaotic and disorderly environment.”

The following day, Lena and her family went back to the border — their fourth trip — as the first aid trucks were scheduled to enter Gaza through the Rafah crossing. Hoping they would finally get to cross, the family waited at the border for hours, along with hundreds of others. Around 4:30 p.m., there was still no movement and no officials at the gates, Lena said. Dejected, the Beseisos decided to head back before it got dark.

Over the next several days, Lena’s daughters in Gaza were “holding on by a thread,” Lena wrote in a message. Lena said she frequently called the State Department, but they could not tell her when she might be able to leave.

A State Department spokesperson said the agency has helped more than 600 U.S. citizens, residents and family members leave Gaza and has made “thousands of phone calls and sent thousands of emails to U.S. citizens” and their families.

On Oct. 26, Lena reached her breaking point.

“I don’t know how much longer I can take this,” she said in a voice message. “It’s so scary and frightening. I can’t hold it together. We’re so scared.”

“I have to be this strong person in front of them … but I can’t do it,” she added, pausing at points to gather herself. “I’m going to have a breakdown. I keep it in and I say it’s going to be okay. But it’s not okay. There’s nothing okay about all of this.”

The next day, Lena lost cell service completely. In Salt Lake City, Julia was panicking.

“I didn’t know if they were alive or not,” Julia said. “I would just keep getting images of them in my head being blown to pieces and them being dead.”

After almost 24 hours of no communication, Julia finally heard from her family. They were alive, but strikes in the south, where they had been told to evacuate, were intense.

Late on the night of Oct. 31, Lena was awake, as usual, unable to sleep as the strikes grew louder. She looked at her family. Her daughter Sireen was sleeping with her hand over her son Aden’s ear, to block out the noise from the airstrikes. Suzan had fallen asleep with her hands covering both ears.

She looked at her phone and saw a new email from the State Department: The border would open for some foreign nationals the next day. But only a handful of Americans were allowed to cross.

In the early hours of the next morning, Lena saw that authorities had included them in a group of people approved to evacuate.

“Our names are on the list!!!!” she wrote in a message.

In Salt Lake City, Julia ran and told her brother and her friends. “We started dancing and screaming in my kitchen,” she said.

That Thursday morning, the Beseiso family rushed to the Rafah border for the fifth time. The mood was tense, edging toward relief as they, along with hundreds of people, waited in line for hours for the officials in Gaza to check their documents against the list.

While waiting, the crowd was rattled by the sound of a nearby airstrike, and a piece of shrapnel appeared to fall on the metal canopy of the terminal area.

“We are frightened, to be honest,” Lena said minutes later in a voice message.

After hours of waiting, they showed their U.S. passports to border guards on the Gaza side, and they passed into Egypt.

Lena and her relatives boarded a bus to Cairo.

“I’m so grateful that we made it out alive as a family, but it’s just devastating to leave innocent people behind too,” she said.

Several of Hamdy’s relatives, who are not American citizens, were not able to leave Gaza.

Around 3 a.m., Lena and her family arrived at the InterContinental Semiramis hotel in Cairo. Lena had her first real shower in weeks.

“I could lather my hair, I could scrub my skin …” she said in an interview at the hotel, pausing. “The things we take for granted,” she said.

She heard doors slam, and she jumped. She repeated one phrase to herself, a mantra to keep calm: You’re in a safe place. You’re in a safe place. You’re safe.

At the hotel in Cairo, Lena said that they did not know whether their house in Rimal was still standing. “I don’t know, I don’t want to know,” she said, shaking her head.

Sireen was not so much sad as furious — at Israel, but also at the United States for supporting and arming Israel, at the media for what she felt was a one-sided portrayal of the conflict, at the rest of the world for watching videos of dying children and failing to stop it.

As Sireen spoke, her son sat in Lena’s lap, watching a video of someone on a bike riding down a road in Gaza dotted with sprawled, bloodied bodies. Noticing this, Lena put her arms around him from behind, gently took the phone and closed the video, kissing the back of his neck.

On Nov. 10, Julia ran through Salt Lake City International Airport in search of her parents. “Where are you?” she asked her mother on the phone as she scanned the arrivals area.

Julia turned around, and saw them. She ran toward her mother and embraced her, crying. Other family members had gathered at the airport too, including Lena’s mother, brother, and one of Lena and Hamdy’s sons, who live in Salt Lake City.

That evening, Lena and Hamdy walked out of their house to find a group of around 25 neighbors, friends and relatives in their driveway, with balloons.

“I’m overwhelmed,” Lena told them between long embraces. “I’m exhausted, it was a long journey.”

As relieved as she was, Lena’s mind focused on those she left behind in Gaza. Her best friend. Hamdy’s brother, his wife and their children. And so many others. She knew the fear they felt.

Her first night at home, Lena woke up several times in her sleep, not knowing where she was and “wanting to go home to SLC,” she said in a message. She would then realize she was indeed home, in her bed. You’re in a safe place, she reminded herself. You are safe. You are safe. You are safe.


Exit mobile version