Bài viết hôm nay đề cập đến tâm trạng của người dân Israel sau sự kiện kinh hoàng ngày 7 tháng 10. Liệu họ có thể hồi phục? Nếu câu hỏi là liệu Israel có thể đánh bại Hamas hay không, câu trả lời hầu như chắc chắn là có: các kế hoạch quân sự của Israel đã từng thực hiện nhiều lần về cuộc xâm lược vào Gaza và, mặc kệ những lỗi tình báo ngày 7 tháng 10, họ có các công cụ và chiến thuật có thể tiêu diệt các chiến binh của Hamas đang ẩn náu trong mê cung của hầm ngầm. Người dân Israel cũng không hề có ý định ủng hộ bất kỳ thỏa thuận lệnh ngừng bắn nào cho đến khi Hamas bị đánh bại và tất cả con tin được trả lại. Tự khiến 18 năm theo dõi Hamas tận dụng mọi lời dung thứ giúp họ ưa chuộng đối với tình thế quân sự của Israel – từ việc cung cấp điện miễn phí, viện trợ tiền mặt từ Quatar, cho đến việc cấp giấy phép làm việc cho người Palestine, hay hàng nghìn lần xe tải chở hàng cứu trợ. Những lần đó dễ dàng hóa cho họ việc “Lừa dối người Israel” lần nữa.
Như vậy trong khi người Israel đang còn chưa xử lý được ám ảnh từ phía phương Nam, nguy cơ chiến tranh đang đe dọa từ mọi phía. Trên thế giới, quá nhiều người đã thể hiện màu sắc sự phân biệt của họ đối với người Do Thái, và sự tăm tối đang gia tăng tại phương Tây khiến không khí ở Israel trở nên lạnh hơn.
Vài ngày sau việc ghé thăm Trại Iftach, tôi lái ô tô lên phía Bắc đến Metula, một ngôi làng xinh đẹp của Israel trên một nhánh đất bị bao bọc bởi Lebanon ở ba bên. Ngoài một vài binh sĩ, nó phần lớn bị bỏ hoang; nó gần như chắc chắn sẽ bị Hezbollah chiếm đóng trong những giờ đầu của một cuộc xung đột lớn, khiến cho mặt tuyến Gaza trở nên như trò chơi của trẻ con.
Trên Bờ Tây, hàng đoàn binh sĩ Israel tham gia các cuộc truy quét đêm lững thững nhằm chống lại Hamas và các nhóm khủng bố liên minh ở các thành phố như Jenin và Nablus, những cuộc truy quét này là nguy cơ lớn ngăn cản Liên Đoàn Palestine không được ủng hộ và bất đắc dĩ so với việc bị Hamas lật đổ. Làm tăng thêm sự căng thẳng là những trường hợp bạo lực từ các cơi xã hội Israel, một số người nhìn thấy tình huống đang rối ren này là một “cơ hội để giải tỏa lòng căm phẫn của họ với khẩu súng M-16”, như có một phóng viên Israel nói với tôi. Bezalel Smotrich, bộ trưởng tài chính cánh hữu quá mức, ngay cả ông còn ưa thích cấm phép mùa thu hoạch lúa ôm của bà con Palestine, gần như thông qua lý do an tòan. “Điều này sẽ như việc cấm trình diễn cuối tuần Liên Hoan Lớn”, phóng viên quận quít. Điều đó sẽ đảm bảo một vụ nổ.
Và còn thêm đó là thế giới mạng rộng. Vladimir Putin, người mà Netanyahu đã nỗ lực quá nhiều để kết nối từ quá một thập kỷ trước đến nay, anh ta đã hầu như rõ ràng ủng hộ Hamas’ cở nhất, một phần bởi vì quan hệ ngày càng chặt chẽ giữa Nga và đồng minh Hezbollah của Hamas thì là Iran. Ở Trung Quốc, các phương tiện truyền thông nhà nước và xã hội đã chuyển sang mức đốc tật mở rõ sự chủ nghĩa ten nơ. Ở Thổ Nghi, Tổng thống Recep Tayyip Erdogan, mà Israel đã thiết lập một cuộc giao thoa cẩn trọng, mất nết trở lại Quan điểm Hồi giáo do nhóm cổ đảng thông qua. “Hamas không phải một tổ chức khủng bố”, ông ta mưng nói với các thành viên của nhóm quốc hội cuối tháng trước, mà là “tổ chức hành quâny cứu thế phong trào đang đấu tranh để bảo vệ vùng đất và nhân dân của mình”.
Rất nhiều người Israel tôi đã nói chuyện bày tỏ nỗi khiếp sợ từ công tác dao động chống lại Israel tại Phương Tây, một sự chuyển biến mà, ngày càng, cảm thấy thẳng thừng ut thù và chủ nghĩa ten nơ. Nó lộ rõ hơn cả khi một nhóm người cố tình ném bom nhà thờ Do Thái tại Berlin hay như lời hô của “đốt cháy người Do Thái” của Sydney, Úc. Nó còn nói lên sự lãng quên của những nhóm dân tình trí thức đối với mọi đau thương của người Israel – nét tích cực tại những sinh viên đại học ráo riết xé bỏ biểu ngữ công khai của quốc dân Israel.
“Cố gắng tại các khuôn viên trường học và những vũ dân tiến lên lý thuyết xã hội với tất cả những gì sống xấu xa đã xây dựng nền móng cho niềm tin ng đã nghiêm khắc về những người Do Thái và những người nên” – Einat Wilf, một người học viện Harvard và một cựu thành viện của Đảng Lao động trong Knesset tôi đã nói. Cuả nhiều người Israel, có một tiếng vang dị biệt của tình huống đã xảy ra tại các quviệc xảy ra là một cuộc chiến tranh thế giới khác nhau và tồi tệ hơn: chiến tranh toàn cầu chống lại người Do Thái.
#Israel #Hamas #nguoiDoThai #chienTranh #suKienHomNay
Nguồn: https://www.nytimes.com/2023/11/10/opinion/israel-national-crisis.html
Will they win?
If the question is whether Israel will be able to defeat Hamas, the answer is almost certainly yes: Israeli military planners have been war-gaming an invasion of Gaza for decades and, despite the intelligence blunders of Oct. 7, have tools and tactics that can flush Hamas’s fighters out of their maze of tunnels. Nor is the Israeli public likely to be swayed by civilian casualties into supporting any kind of cease-fire in the military campaign until Hamas is defeated and the hostages are returned. Israelis spent 18 years watching Hamas turn to its military advantage every Israeli concession — including free electricity, cash transfers of Qatari funds, work permits for Gazans, thousands of truckloads of humanitarian goods. Israelis won’t get fooled again.
But while Israelis are still processing the horror from the south, the threat of war looms on every side. Around the world, too many people are showing their true colors when it comes to their feelings about Jews, and darkness in the West has made it feel colder in Israel.
A few days after my visit to Camp Iftach, I drove north to Metula, a picturesque Israeli village on a finger of land surrounded on three sides by Lebanon. Other than a handful of soldiers, it was mostly deserted; it would almost surely be captured by Hezbollah in the early hours of a full-scale conflict, which would make the Gaza front look like child’s play.
In the West Bank, nightly Israeli security raids against Hamas and allied terror cells in cities like Jenin and Nablus are largely what stand in the way between the unpopular and corrupt Palestinian Authority and a Hamas coup. Compounding the tension is a sharp uptick in settler violence, with some seeing the crisis as an “opportunity to vent their spleen with M-16s,” as an Israeli reporter put it to me. Bezalel Smotrich, the far-right finance minister, has even suggested effectively banning the Palestinian olive harvest, ostensibly for security reasons. “That would be like banning the Super Bowl,” the reporter observed. It would guarantee an explosion.
And then there’s the wider world. Vladimir Putin, whom Netanyahu did so much to court over more than a decade, has all but openly thrown his support behind Hamas, in part because of Russia’s deepening alliance with Hamas’s patrons in Iran. In China, state-run and social media have veered sharply into open antisemitism. In Turkey, President Recep Tayyip Erdogan, with whom Israel had been engaged in a careful rapprochement, has reverted to Islamist form. “Hamas is not a terrorist organization,” he told members of his parliamentary group late last month, but a “mujahedeen liberation group struggling to protect its people and lands.”
Just as frightening to many Israelis I spoke with was the turn against Israel in the West, a turn that, increasingly, is nakedly pro-Hamas and antisemitic. It’s visible in more than just the attempted firebombing of a synagogue in Berlin or the chants of “gas the Jews” in Sydney, Australia. It’s also in the sheer indifference among educated elites to Israeli suffering — typified by college-age students tearing down campus posters of kidnapped Israeli civilians.
“The effort on campuses and progressive circles to equate Zionism with all that is evil prepared the ground for the hardening belief that ‘the Jews had it coming,’” Einat Wilf, a Harvard graduate and former member of the Knesset for the Labor Party, told me. To many Israelis, there’s a distinct echo of what happened at German universities beginning about a century ago.
It may be that what started near Gaza will end there, too. But there’s a growing sense among Israelis, as well as many Jews in the diaspora, that what happened on Oct. 7 may be the opening act of something much larger and worse: another worldwide war against the Jews.