#SángTruyềnHình Mùa 3 mang Jon Hamm vào vai tỷ phú: NPR
Alex Levy (Jennifer Aniston) vẫn là một người tồi tệ, không phải The Morning Show đã nhận ra. Apple TV+ hide caption toggle caption Apple TV+ Alex Levy (Jennifer Aniston) vẫn là một người tồi tệ, không phải The Morning Show đã nhận ra. Apple TV+
The Morning Show là một câu chuyện về hai người tồi tệ tự cho là người cao quý. Những nhà báo tệ hại tự cho là những nhà báo tốt. Những người ích kỷ tự cho là những người quan tâm. Và, giống như những người chết trong The Sixth Sense, sự hiểu lầm về sự tồn tại của chính mình là một vấn đề đối với những người nhìn thấy họ rõ ràng.
Mùa 3 mở đầu với những từ “ngày 10 tháng 3 năm 2022,” để phù hợp với lịch sử của chương trình về việc phát hành những thông tin về tin tức của khoảng một năm rưỡi trước đó. Trong đoạn mở đầu, một trong hai người tồi tệ này, Alex Levy (Jennifer Aniston), đang xem xét một phiên bản nháp của bài viết tự truyện video của mình, đã được chuẩn bị trước trường hợp cô ấy chết trong chuyến bay tên lửa được lên kế hoạch với tỷ phú Paul Marks (bạn có thể nghĩ về ông như Jeffmark Muskerzos), do Jon Hamm đóng vai. Nhìn vào nhân vật dẫn chương trình tin tức này hạnh phúc, thành công. Rất tiếc, Bradley (Reese Witherspoon) là, bạn đoán đúng, đầy bí mật.
Alex đang thuận lợi. Tóc cô ấy tốt hơn bao giờ hết. Cô ấy đã biến chương trình phỏng vấn trực tuyến với mồ hôi đắt tiền “Ôi không, tôi nhiễm COVID!” của mình thành một chương trình thành công, và cô ấy đang làm cộng tác viên cho The Morning Show (chương trình ảo, không phải của Apple) bán thời gian cùng với Yanko (Néstor Carbonell) và Christina Hunter (nghệ sĩ mới Nicole Beharie), một vận động viên Olympic hấp dẫn. Nhiệm vụ tiếp theo của Alex là bay vào không gian, một thời gian ngắn, cùng Paul Marks. Cơ hội này có phải là một biểu tượng không? Đáng tiếc, có vậy.
Trong khi đó, cựu đồng nghiệp trên sóng của Alex, Bradley Jackson (Reese Witherspoon), là người thứ hai trong hai nhân vật chính đáng ghét của chúng ta, đang dẫn chương trình tin tức buổi tối. Những gì đã xảy ra chính xác với Bradley kể từ khi chúng ta rời những nhân vật này khoảng một năm trước được mở ra trong một loạt các cảnh flashbacks phức tạp, nhưng đủ để nói rằng cô ấy đã tiếp tục, giống như Alex, thất vọng cả về vai trò nhà báo và cá nhân. Và một công dân. Và một thành viên trong gia đình! Có rất nhiều điều đang diễn ra. Billy Crudup trong vai Cory và Greta Lee trong vai Stella. Nếu bạn muốn xem The Morning Show ở điểm tốt nhất, những người kỳ quặc này là nơi nó thực sự hấp dẫn.
Những điều tốt vẫn tốt, The Morning Show không tồi; nó không đồng đều. Các điểm mạnh của mùa này sắp xếp theo một số điểm mạnh của những mùa khác. Những người đáng thú chú nhất trong vũ trụ này vẫn là (hãy nhớ, đây là viễn tưởng) hai nhà quản lý mạng: Cory (Billy Crudup) và Stella (Greta Lee). Theo tín hiệu của TMS, họ đã cho Lee, người luôn làm rạng danh cho mình trong chương trình, một lượng cảm xúc đáng chú ý hơn để thể hiện lần này, khi rõ ràng cô ấy có quá khứ với Marks. Cory vẫn vướng mắc tình cảm đối với Bradley một cách không thể tin được. Nhưng vẫn có thể nhìn nhanh trí của Crudup để biểu lộ động cơ kỳ quái của Cory đối với công việc của mình khiến cho các cảnh của anh ta trở nên cuốn hút. Mia (Karen Pittman) cũng có câu chuyện mới, dù phần lớn nó không được liên kết chặt chẽ với phần còn lại của chương trình. Pittman được yêu cầu làm nhiều việc với ít tiền, như đã xảy ra nhiều lần trong chương trình này và trong sự nghiệp của cô ấy, và nó thật đáng ngạc nhiên khi cô ấy thường xuyên làm được.
Hơn nữa, những người sáng tạo ra The Morning Show (chương trình của Apple, không phải ảo) biết cách xây dựng một nhóm nhà báo, nếu không có từ nào tốt hơn, một cuộc hỗn loạn sôi động mà thực sự diễn ra trong các phòng tin tức thực. Có rất nhiều điều để ngưỡng mộ trong việc thực hiện những đoạn ghi âm đó. Cuối mùa, Stella chạy khắp phòng tin tức trong một khoảnh khắc hỗn loạn, và nó thật sự là một trải nghiệm hồi hộp. Và họ vẫn tiếp tục tuyển dụng những diễn viên giỏi: Nicole Beharie là một sự bổ sung rất đáng tin cậy. Tig Notaro xuất hiện với một vai diễn nhỏ nhưng thú vị làm tay phải của Marks. Và, tất nhiên, Jon Hamm.
Câu chuyện chủ đạo của mùa này, hết sức phụ thuộc vào sự kết hợp hiệu quả của Hamm giữa sự quyến rũ và sự đe dọa, là khả năng Marks sẽ mua lại UBA. Một tỷ phú? Mua lại một công ty truyền thông? Và ai cũng lo lắng về những ngụ ý đó? Làm sao được. Vậy có rất nhiều điều ở đây. Trong một số khoảnh khắc của mùa thứ ba, chương trình có sự phát triển, và dường như đang đi theo một hướng mới. Tuy nhiên, nguyên nhân đằng sau vấn đề này là không thể tránh khỏi, The Morning Show trở lại với nhân vật chính của nó. Họ được diễn xuất bởi hai ngôi sao lớn nhất của chương trình. Và đây cũng là điểm yếu lớn nhất, vì sự mất cân bằng giữa cách viết kịch bản và sản xuất. Đôi này được viết như những kẻ xấu, nhưng họ được quay như những nhà hùng biện. Trên giấy, Alex và Bradley đều là những ví dụ châm biếm sắc sảo về nhà báo nổi tiếng vụ trách. Alex là người đã lây bệnh COVID cho đồng nghiệp, đối xử
Nguồn: https://www.npr.org/2023/09/13/1198991146/the-morning-show-season-3-review
Apple TV+
The Morning Show is a story about two awful people who think they are noble people. Bad journalists who think they are good journalists. Selfish people who think they are caring people. And, like the dead people in The Sixth Sense, their misunderstanding of their own existence is a problem for those who see them clearly.
The third season opens with the words “March 10, 2022,” in keeping with the show’s history of unleashing its takes on the news of about a year and a half ago. The opening sequence finds the first of these two awful people, Alex Levy (Jennifer Aniston), reviewing a draft of her own video obituary, which has been prepared in the event she dies during a planned rocket flight with billionaire Paul Marks (you may think of him as Jeffmark Muskerzos), played by Jon Hamm.
Apple TV+
Alex is thriving. Her hair is better than ever. She’s parlayed her literally and figuratively sweaty “Oh no, I have COVID!” special into a successful streaming interview show, and she’s co-hosting The Morning Show (the fictional one, not the Apple one) part-time with Yanko (Néstor Carbonell) and Christina Hunter (new cast member Nicole Beharie), a charismatic ex-Olympic athlete. Alex’s next assignment is to blast off into space, briefly, with Paul Marks. Is this opportunity a metaphor? Regrettably, yes.
Meanwhile, Alex’s former on-air partner, Bradley Jackson (Reese Witherspoon), the second of our two distasteful lead characters, is hosting the evening news. What precisely has happened to Bradley since we left these characters roughly a year earlier unfolds in a series of convoluted flashbacks, but suffice it to say she has continued to be, just like Alex, disappointing as both a journalist and a person. And a citizen. And a family member! There’s a lot going on.
Apple TV+
The good stuff is still good
The Morning Show is not bad; it is wildly uneven. The strengths of this season line up with some of the strengths of the other seasons. The most interesting people in this universe continue to be (remember, this is fiction) two network executives: Cory (Billy Crudup) and Stella (Greta Lee). To TMS‘s credit, they’ve given Lee, who has always killed it on this show, more meaty emotion to play this go-round, as it becomes clear she has a history with Marks. Cory remains emotionally bogged down in an implausible crush on Bradley. But still, Crudup’s capacity for weird antics that betray Cory’s genuine passion for his job makes his scenes transfixing. Mia (Karen Pittman) gets a new story, too, even if much of it isn’t very well tied into the rest of the show. Pittman is asked to do a lot with a little, as has often been the case both on this show and in her career, and it’s remarkable how often she manages to do it.
Moreover, the creators of The Morning Show (the Apple one, not the fictional one) know how to build a newsroom ride, for lack of a better word — an all-hands, what-the-heck, kinetic scramble of the type that does indeed take place in real newsrooms. There is a lot to admire in the execution of those sequences. Late in the season, Stella runs through the newsroom in a moment of chaos, and it is legitimately thrilling. And they continue to cast good actors: Nicole Beharie is a very solid addition. Tig Notaro pops up in a small-ish but interesting role as Marks’ right hand. And, of course, Jon Hamm.
The driving story of the season, heavily reliant on Hamm’s effective blend of charm and menace, is the possibility that Marks will buy UBA. A billionaire? Buying a media company? And everyone is nervous about the implications? The devil you say. So there’s a lot here. At some moments in the third season, there is air under the wings of the show, and it seems to be getting off the ground in new ways.
The stars do not align
The problem is that inevitably, The Morning Show returns to its lead characters. They are played by its two biggest stars. And they are its biggest weakness, because of the clanging disconnect between the writing of the show and the production. These two women are written as villains, but they are filmed as heroes.
On the page, Alex and Bradley are sharply drawn satirical examples of solipsistic celebrity journalists. Alex exposed her co-workers to COVID, treats the people she works with abominably, takes her one loyal friend (played by Mark Duplass) for granted over and over again, and ignored her co-anchor’s sexual harassment of others for years before hounding him to lie for her until she arguably convinced him to drive off an Italian cliff rather than continue the conversation. Her on-air COVID special concluded with a speech in which she proclaimed that she will do whatever she wants and people can like it or lump it. She gets worse this season.
Apple TV+
Bradley, though less purely loathsome than Alex, took a job she was not qualified for and then often ignored the advice and the needs of the people who produce the show. She had an affair with someone she was covering as a reporter. She attacked another journalist for reporting accurately on Alex’s affair with her co-anchor and her likely complicity in enabling his misdeeds, not for any substantive reason but, as she explained, because she and Alex are friends. And that’s what friends do! She tromped through a packed emergency room burdened by the early COVID surge, ignoring all precautions and endangering everyone there because she needed to find her brother. Presumably, as one of Aniston’s former co-stars once said in another setting, everyone else was not in the emergency room but merely in the predicament room. Bradley gets worse this season, too.
They are contemptible people, as written. Unethical, dishonest, reckless, self-obsessed, disrespectful of their peers and colleagues and friends, and possessed of an overinflated sense of their own importance. In a fairer world, this should be a Heathers-style satire of news people, dark and bitter as biting into a coffee bean.
But, oh, the way Aniston and Witherspoon are filmed. They, of course, have both done good work elsewhere and bring with them on-screen personas of cultivated appeal. They look amazing. They both have spellbinding, luxuriant hair. (Witherspoon was a brunette in the first season for kicks, but has reverted to Reese Classic Blonde.) They are beautifully dressed. They are lit like angels. More substantively, speeches that are written as egotistical rants are shot — lit, scored, edited, structured within episodes and seasons — like moments of truth. In the end, they are always the ones who arrive at the big hero moments, even if nothing in their behavior suggests they’d ever find the way there. The entire show is perhaps best understood as a demonstration of the powers of stardom, because if these characters were not played by beautiful and beloved actors who ooze what Hollywood terms likability for women, it would be obvious that they are ghouls.
Journalism 101
One engine for this disconnect is that the show’s understanding of journalism — or at least the understanding of it that prevails — is deeply confused. What The Morning Show presents as the right thing to do for a journalist is rooted exclusively in individualism: What matters most is having a good heart, defined as trying to help the people you personally like. That’s why Bradley’s decision to attack anyone who dared to call out Alex’s complicity in a long sexual harassment problem simply because the two of them are friends was played as if it were a hero moment, an opportunity to bond. I will not spoil it, but there is an instance in this season where Bradley again does something unethical — something a reporter at a high school paper would know is wrong — but it’s played as the natural result of what a loving person she is.
The show sticks perhaps one toe at a time into dynamics the exploration of which, if not beyond its grasp, is beyond its will. Rather than acknowledging, for instance, that Alex and Bradley would be exhausting to work with, it presents them as spirited when they obstruct and create problems for their lower-paid colleagues. (Does Alex whine about the production of that obituary? Obviously, even though if it’s ever needed, she’ll be dead. Even a tribute to her, a gauzy hagiography nobody will likely ever see on-air and she definitely won’t, does not motivate Alex to stop complaining.)
Apple TV+
And now … Don Draper
And so it is apt that into this world steps Jon Hamm, icon of the prestige-TV antihero wave. Hamm has mastered characters like Don Draper and, yes, Paul Marks. He can deploy both their polish and their tendency to do harm. On Mad Men, Don’s handsomeness was a lever he pulled; his capacity to persuade presented a danger to his wife and children, to the women he slept with, to the people he worked with. The things about him that were wicked and broken, those things were embedded in the writing, but the production understood them, too. When Don gave the classic Carousel presentation to Kodak in the Mad Men first-season finale “The Wheel,” his words were moving and affecting to the people in the room, but the music under the speech was melancholy. It was heavy, it made the scene feel unconvinced by his words even if others believed them, and Don then went home to an empty house, the result of his lousy treatment of his family. The elements worked together.
But when Alex Levy, at the end of a season full of insensitive and self-involved behavior, made a speech last season about how unfair everyone was being to her, the music twinkled, then swelled, then settled on a determined, upbeat piano as her producer (Mark Duplass, who incidentally gets one knock-you-out wonderful moment this season) smiled and nodded in cutaway shots. The elements did not work together.
A show can have lead characters who are not merely flawed but deeply unpleasant and untrustworthy. It can have heroes, or flawed heroes, or antiheroes, or no heroes. What doesn’t work is disharmony — not complexity, but confusion — created by elements of the same show regarding the same characters. And understand: Witherspoon and Aniston’s skills are not the issue; they are both fully capable of leaning into the nastiness of these women. But instead, for whatever reason, Alex and Bradley perch on shaky pedestals, buoyed by unearned cheers, like Don Draper going home from the Carousel presentation to find dinner on the table, his loving wife waiting, and a cheerful retro tune coming from the record player.