Trải nghiệm tuần đầu tiên lái xe điện Chevy Equinox: Cảm xúc như thế nào?

Tuần đầu tiên của cuộc sống với một chiếc xe điện, mẫu Chevrolet Equinox, đã để lại cho tôi ấn tượng như thế nào? Được biết, chiếc xe tôi từng thích nhất là Tesla Roadster phiên bản gốc. Điều này đã xảy ra vào năm 2011, khi công ty ô tô điện của Elon Musk chỉ mới bắt đầu thu hút sự chú ý từ báo giới. Tôi đã có cơ hội trải nghiệm lái thử chiếc xe này trên con đường I-280, một con đường đẹp với các cung đường hoàn hảo, trong khi tốc độ phù hợp cho các doanh nhân Silicon Valley kiểm tra khả năng vận hành của chiếc xe. Tôi ấn tượng bởi khả năng tăng tốc linh hoạt và độ dễ dàng khi duy trì tốc độ 120 dặm mỗi giờ. Tôi cũng đã trải qua cảm giác lái ở tốc độ cao với một số chiếc xe thể thao khác, như Nissan Z và Porsche 911, nhưng sự độc đáo của Roadster, không có hệ thống truyền động, đã tạo ra một trải nghiệm lái xe khác biệt, giống như việc lái một xe golf mạnh mẽ và có khả năng vượt áp suất không khí. Tôi không chăm chút nhiều về bảng điều khiển giống iPad trên xe hoặc các khuyến mãi khác. Tôi chỉ thích cách nó lái. Sau trải nghiệm với Tesla Roadster, tôi chỉ còn ít hơn vài lần lái các mẫu Tesla khác do bạn bè sở hữu và chưa bao giờ thử lái xe điện khác. Các chiếc xe tôi sở hữu đều sử dụng xăng. Vì vậy, tôi cực kỳ hào hứng khi GM cho phép tôi sử dụng một chiếc xe điện, mẫu Chevrolet Equinox mới, trong một tuần trước khi tham gia cuộc phỏng vấn trực tuyến với CEO Mary Barra tại TechCrunch Disrupt vào ngày 29 tháng 10. Họ mang xe đến nhà tôi ở San Francisco vào thứ Hai. Chiếc xe rất đẹp như bạn có thể thấy ở hình ảnh. Điều đầu tiên tôi muốn biết: Làm sao để sạc nó? Điều này đã là một trong những trở ngại lớn nhất đã ngăn tôi chuyển sang sử dụng điện, và tôi vẫn chưa biết câu trả lời. Tôi cần một cái adapter tại nhà, và sau đó tốt nhất là nâng cao điện áp lên 220V để có thể sạc nhanh hơn qua đêm. Đối với tôi, điều này có vẻ như một cuộc gọi đắt đỏ cho các chuyên gia điện. Bởi vì tôi chỉ sử dụng Equinox trong một tuần, tôi nghĩ rằng có thể sạc đủ bằng cách sử dụng các trạm sạc ngoài trời của Shell gần phòng gym mỗi buổi sáng. Chiếc xe đã có khoảng 300 dặm khi được giao, vì vậy không cần phải lo lắng ngay lập tức. Chủ nhật của tôi nghỉ học, nên tôi đã dùng chiếc xe để đưa con trai đi ăn burrito. Giống như hầu hết các chiếc xe hiện đại, Equinox mở khóa tự động khi bạn tiếp cận với nó bằng chìa khóa. Tuy nhiên, khác với các chiếc xe khác tôi đã lái, nó bật máy tự động mà không cần bấm bất kỳ nút nào hoặc thực hiện bất kỳ thao tác nào khác – bạn chỉ cần ngồi vào ghế và chiếc xe sẽ hoạt động. GM đã thực sự nắm bắt phần mềm của chiếc xe, đặt hầu hết các điều khiển quan trọng vào một màn hình cảm ứng rộng trên bảng điều khiển. Kết nối điện thoại qua Bluetooth hơi khó hiểu, cho đến khi tôi nhận ra nút “bật” ở cạnh trên của màn hình cảm ứng – màn hình sẽ sáng lên cho vài điều khiển cơ bản, nhưng để có đầy đủ chức năng, bạn phải chạm vào nút. Màn hình chỉ bật khi bạn ngồi vào xe nhưng màn hình cảm ứng thì không? Lựa chọn thiết kế kỳ lạ. Chủ yếu, hệ thống điều khiển dễ sử dụng và thú vị. Tôi thích Google Maps tích hợp sẵn, mà cách sử dụng và thông tin hiển thị rõ ràng và dễ hiểu hơn hệ thống bản đồ tích hợp vào Toyota của tôi. Nhưng tôi không thể kết nối Apple CarPlay không dây, để sử dụng Apple Maps chẳng hạn. Điều này có vẻ như là một chiến lược thiết kế. Bạn chỉ có thể chọn giữa Google hoặc không có gì khác. Một vài điểm kỳ quặc khác là: Nếu có nút bật đèn xe, tôi không tìm thấy, điều này có nghĩa là tôi phải sử dụng màn hình để tắt đèn khi đỗ xe. (Cài đặt mặc định của đèn xe là “tự động”, do đó chúng sẽ tắt sau một thời gian nhưng tôi đã luyện tập tắt đèn để không làm hao pin.) Ngoài ra, khi tắt xe, bạn phải chạm vào một điều khiển khác trên màn hình cảm ứng. Có dễ quen dần – nhưng nếu bạn vô tình chạm vào phanh bằng chân khi rời xe, nó sẽ bật lại và bạn phải tắt nó từ màn hình cảm ứng. Một điểm tích cực là hệ thống chống va đập cực kỳ thông minh, vibrates ghế lái ở phía tương ứng với vị trí các vật cản xung quanh. Càng tiếp cận, rung càng mạnh. Có vẻ như phiền phức, nhưng tôi thấy nó thông minh và tự nhiên, hầu như như việc tránh tránh người khi đi bộ trên phố. Nó không gây khó chịu bằng tiếng bíp ba lần mỗi khi tôi sắp đụng vào cái gì đó của xe Toyota. Về phần lái xe, nó rất mạnh mẽ. Tôi có thể dễ dàng vượt qua một con dốc rất dốc ở gần nhà mà thường cần đến “Chế độ Thể thao” của xe xăng để thực hiện. Tốc độ tăng tại xa lộ là thật sự nhanh chóng và lại khiến tôi nhớ lại Tesla – có một cái gì đó về Tesla khi tăng tốc mà không cần thay số giúp cảm giác tương tác và nhẵn mượt. Hệ thống treo một chút cứng hơn so với sở thích của tôi và hệ thống lái thoáng hơn, nhưng đó chỉ là sở thích cá nhân. (Và không, tôi không lái chiếc xe này ở tốc độ 120 dặm mỗi giờ, nhưng cảm giác có thể làm được!) Thứ Ba sáng đến rồi. Lúc sạc xe. Không đơn giản như tôi đã mong đợi. Đầu tiên, tôi phải tìm cổng sạc, nó được đặt trên phía trên của cánh xe trước bên trái. Sau đó, tôi phải quét mã QR, tải ứng dụng Shell, kết nối với tài khoản Apple Pay của mình, cắm nó vào và chờ xác nhận. Nó kêu bíí khi đang sạc, và đèn xanh trên bảng điều khiển chuyển sang màu xanh lá cây. Chẳng gần bằng một trạm xăng nơi mà bạn chỉ cần đến, bơm và thanh toán. Tuy nhiên, giá cả thì rẻ hơn, nó miễn phí trong cả tuần. Nếu giá cả giữ vững, tôi ước lượng rằng mình có thể tiết kiệm khoảng 1500 đô la cho xăng mỗi năm. (Chúng tôi ít lái xe, sống trong một thành phố nhỏ với giao thông công cộng tương đối tốt.) Thói quen sạc của tôi làm việc tốt cho đến sáng thứ Sáu. Tất cả các trạm sạc gần gym đều đã bị chiếm giữ, vì vậy tôi phải lái xe xa hơn qua bãi đỗ xe của trung tâm mua sắm, đậu xe ở trạm sạc trống và … không có gì xảy ra. Ứng dụng Shell không thể tìm thấy trạm sạc và liên tục hướng tôi trở lại các trạm khác, mặc dù chúng được liệt kê là “trống” mặc dù các chỗ đậu đã đầy. Tôi đã gọi hỗ trợ – lúc 5:30 sáng, ở bãi đỗ xe trung tâm mua sắm – và họ cũng không thể giải quyết được vấn đề. Nhưng tôi được biết nếu tôi tạo tài khoản, họ có thể sạc xe cho tôi từ xa. (Không cảm ơn. Tôi cần đến gym và bắt đầu ngày của mình.) Cuối cùng, tôi tìm thấy một trạm sạc khoảng bảy phút đi bộ từ cửa vào gym mà trống trơn và được công bố đúng trong ứng dụng. Điều này không phải là một lời chỉ trích về GM. Nhưng phụ thuộc vào các đối tác cho một chức năng quan trọng như vậy – đặc biệt với người dùng xe điện mới như tôi lo lắng về việc sạc xe – là một chiến lược rủi ro và làm cho việc quyết định của Tesla xây dựng mạng sạc Supercharger riêng là một đầu tư đắt đỏ nhưng cần thiết. Có lẽ việc Equinox có adapter cho phép bạn sử dụng mạng lưới của Tesla là điều tốt. Lĩnh vực cốt lõi của Tesla luôn là xe điện và họ không có một chiến lược trung gian nào. Họ phải làm cho trải nghiệm xe điện tốt hơn bất kỳ xe xăng nào để tồn tại. GM đang chấp nhận tương lai với xe điện, và hệ thống tự lái, và phần mềm đột phá. Nhưng họ vẫn sản xuất hàng triệu xe xăng mỗi năm và phải vận hành ở tất cả các phần của thị trường. Một điều cuối cùng, mà có vẻ lạ với các tín đồ ô tô hoặc người đánh giá ô tô chuyên nghiệp, nhưng tôi nghĩ có lẽ gần gũi hơn với trải nghiệm của người tiêu dùng ô tô trung bình: đó chính là…#EventTodayGiớiThiệuXeĐiện #ChevroletEquinox #TeslaRoadster #GM #ÔTôĐiệnhóa #SạcXe #TechCrunchDisrupt #XeĐiTựLái @TechCrunchDisrupt

Nguồn: https://techcrunch.com/2024/10/19/i-just-spent-my-first-week-ever-with-an-ev-the-chevy-equinox-heres-what-it-was-like/

The funnest car I ever drove was the original Tesla Roadster.

This was in 2011, back when Elon Musk’s EV company was courting press instead of denigrating us, and they offered me a test drive. I took the car up I-280 — a beautiful, mostly deserted highway with perfectly banked curves that seemed designed for Silicon Valley types to test out their speedmobiles — and was blown away by its responsive acceleration and the ease with which it handled at 120 miles per hour. (Er, did I say 120? I meant 70. Yeah.)

I’ve gone fast in a few other sports cars — an ’80s-era Nissan Z and Fiat Spider, and a ’90s-era Porsche 911 — but the Roadster’s essential electric-ness (no gears!) made for a unique driving experience, like an exceptionally overpowered and aerodynamic golf cart. I didn’t care much about the iPad-like controller on the dash or the door handles or any of the other bells and whistles. I just loved the way it drove.

I’m not an auto reporter like Kirsten, so my chances to drive new cars are few and far between. Since that Roadster experience, I’ve only briefly driven a couple other Teslas owned by friends and have never tried another EV. My own cars have been strictly gas burners.

So I was over-the-moon excited when GM offered me a chance to live with an EV, the new Chevy Equinox, for a full week ahead of my onstage interview with CEO Mary Barra at TechCrunch Disrupt on October 29.

They dropped it at my house in San Francisco on Monday. It’s quite beautiful, as you can see in the photo above.

The first thing I wondered: How will I plug it in? This has been one of the biggest mental barriers that’s stopped me from going electric, and I’m still not sure what the answer is. I gather you need some kind of home adapter, and then you ideally need to upgrade the voltage to 220V so it can charge more overnight. To me, that sounds like an expensive call to an electrician.

Since I was driving the Equinox for only a week, I figured I could get enough charge at one of the Shell charging stations outside the mall where I hit the gym every morning.

It had about 300 miles of range when it was delivered, so there was no need to worry about that right away.

My son was off school on Monday so I took him down the block for a burrito. Like most modern cars, the Equinox unlocks automatically when you approach it with the key. Unlike most other cars I’ve driven, though, it actually starts without your having to press any buttons or do anything — you just sit in the seat and it’s on.

GM has really embraced the “computer on wheels” aspect of modern vehicles, putting nearly every relevant control into a wide touchscreen mounted on the dash.

Connecting my phone to Bluetooth was a little puzzling, until I noticed the “on” button on the upper edge of the touch screen — the screen lit up for some basic controls, but to get full functionality, you have to touch the button. (The car turns on automatically when you sit down but the touchscreen doesn’t? Odd design choice.)

By and large, the control system was easy and fun to use. I loved the built-in Google Maps, which is way more useful and intuitive than the mapping system built into my Toyota. But I could not connect Apple’s CarPlay system wirelessly, to use, say, Apple Maps. That’s apparently by design. It’s Google or the highway, friends.

Other quirks: If there’s a physical headlight button, I couldn’t find it, which meant I had to use the screen to turn the headlights off when I parked the car. (The default headlight setting is “auto,” so they would’ve flipped off eventually, but I’m old-school and have been mentally trained to turn the lights off so I don’t run the battery down.) Also, when you turn the car off, you have to manually touch another control on the screen. It’s easy enough to get used to — but if you accidentally tap the brake with your foot as you get out of the car, it turns back on and you have to manually shut it down from the screen again.

On the plus side, there’s this exceptionally cool anti-crash system that vibrates the driver’s seat on the side that corresponds with where nearby objects are. The vibrations grow stronger as you get closer. It might sound annoying, but I found it intuitive and natural, almost like it taps into the same part of the human brain that helps you avoid people when walking down a city street. It was less irritating than the triple-beeps my Toyota sounds every time I’m about to hit something.

As far as the driving goes, it’s got great power. I was able to quickly climb a very steep hill by my house that normally requires a gas car’s “Sport” mode to burn up. The freeway acceleration was instant and reminded me again of that Tesla — there’s just something about the way a (good) EV revs up without changing gears that feels responsive and smooth. The suspension was a bit tighter than I like, the steering a bit looser, but that’s just a personal preference. (And no, I did not drive this car anywhere close to 120 mph, but it felt like I could’ve!)

Then came Tuesday morning. Charging time.

It wasn’t as simple as I’d hoped. First, I had to find the port, which is on the upper side of the front left fender above the wheel. Then I had to scan a QR code, download the Shell app, connect it to my Apple Pay account, plug it in, and wait for confirmation. It made a sweet little beep when it was charging, and a blue light on the dash turned green.

Nowhere near the ease of a gas station where you just show up, pump, and pay. The price was a lot better, though — it cost $0, all week. I figure if those rates held, I’d save about $1,500 on gas per year. (We don’t drive much, living in a compact city with mostly decent public transit.)

My charging routine worked well until Friday morning. All the charging stations near the gym were occupied, so I drove farther down the mall parking lot, pulled up to an empty one, scanned the QR code, and … nothing. The Shell app couldn’t find the charger and instead kept directing me back to the other stations, which it listed as “unoccupied” even though the stalls were full.

I got on a call with support — at 5:30 in the morning, in a mall parking lot, which nobody wants to do — and they couldn’t figure it out either. But I was told if I created an account, they might be able to charge it for me remotely. (No thanks. I needed to get to the gym and get my day started.) I finally found a charging station about a 7-minute walk from the gym entrance that was both unoccupied and properly listed in the app.

This isn’t a knock against GM. But relying on partners for such a critical function — especially for novice EV users nervous about charging, as I was — is a risky strategy and reinforces how Tesla’s decision to build its own Supercharger network was an expensive but necessary investment. Perhaps it’s good that the Equinox has an adapter that lets you use Tesla’s network.

Tesla’s core business has always been EVs, and it never had a fallback strategy. It had to make the EV experience better than any gas car in order to survive. GM is embracing the future with EVs, and self-driving systems, and groundbreaking software. But it still builds millions of gas cars each year and has to play all sides of the market.

One final side note, which will sound weird to auto enthusiasts or people who review cars for a living but which I think may be more typical of the average car buyer’s experience: I don’t really want to spend much time learning how to use a car.

The point of a car is to get where you need to go quickly and efficiently, preferably with some fun on the way. As the industry has aggressively embraced the “computer on wheels” concept pioneered by Tesla, I’d argue that they’ve made cars a little too complicated. Do we really need new ways to shift from park to drive? Do we really need to learn a new control scheme for every brand of car we drive? I may be exhibiting some “old man yells at cloud” mentality, but sometimes I just want to drive down the coast and feel the freedom of the road.

The Equinox showed me GM is a credible player in the market, and worth considering when I’m ready to take the plunge. But it also convinced me I’m still not ready for an EV.


[ad_2]

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *