“Bài đánh giá ‘Flipside’: Judd Apatow, Starlee Kine và David Milch nói về nghệ thuật và thất bại”

‘Flipside’ đánh giá: Judd Apatow, Starlee Kine và David Milch nói về nghệ thuật và thất bại

#Flipside #JuddApatow #StarleeKine #DavidMilch #nhàquayphim #phêbìnhphim #nghệthuật #thấtbại #tạpchíMashable

Trong số những người đã thường xuyên tham gia các liên hoan phim, có một số báo đỏ trong mô tả cốt truyện của ‘Flipside’. Đầu tiên, đó là một bộ phim tài liệu mà đạo diễn tự quay camera cho mình, một động thái có thể dẫn đến một cuộc thám hiểm về bản thân đầy cảm xúc, nhưng thường dẫn đến sự tự mãn thái quá báng bổ. Tiếp theo, nhà làm phim Christopher Wilcha đang nhìn lại quá khứ của mình từ bờ vực khủng hoảng trung niên, một khởi đầu khá thích hợp để sa vào lầm than. Thứ ba, bạn của anh ấy và người cộng tác trong công việc này là Judd Apatow, một nam diễn viên hài đương đại nổi tiếng cũng vì thời lượng kéo dài và sự quá mức của cảm xúc. Tuy nhiên, với tất cả những rào cản tiềm năng có thể đẩy bức tranh này vào vực thẳm của sự nhũng nhiễu đầy oan trái, ‘Flipside’ đã khéo léo vượt qua mỗi rào cản, đạt được điều gì đó hài hước, gợi cảm và tuyệt vời.

Đáng kinh ngạc, Wilcha bắt đầu với một tông tone có thể khiến những người xem kiệt sức mệt mỏi trở nên thận trọng, một rủi ro thực sự khi nhóm tiêu thụ đích đáng sẽ là những người trẻ ang-tô Gen X. Nhưng ông mở rộng tác phong một cách tinh tế, kết nối câu chuyện về tham vọng nghệ thuật, sự hoà giải với văn hóa tư bản và nỗi sợ chết chóc của mình với những nghệ sĩ và người sáng tạo khác – bao gồm một nhân vật truyền hình kỳ quặc và huyền thoại TV David Milch (‘Deadwood’, ‘NYPD Blue’). Cùng nhau, họ tạo nên một bức tranh mảnh ghép mời khán giả suy ngẫm về cuộc sống của chính mình, cũng như sự an ủi rằng chúng ta không đơn độc.

Nhưng cẩn thận, nếu bạn chưa bao giờ nghi ngờ lựa chọn của mình, sau khi ‘Flipside’ kết thúc, bạn có thể bị nghi ngờ.

‘Flipside’ là gì?
Được đặt tên theo cửa hàng đĩa New Jersey mà Wilcha làm việc khi còn là một thiếu niên, ‘Flipside’ là nhiều câu chuyện cùng một lúc. Câu chuyện đầu tiên là về chính Wilcha, người đã là một nhà làm phim đang lên nhờ bộ phim tài liệu thách thức ‘The Target Shoots First’. Ở đó, ông đã làm trò bỡn với công việc kiếm sống tại Columbia House để phê phán sự tư bản già cỗi của thế hệ cha mẹ mình. Đó là thời điểm mà trở thành “bán đứng” là một tội ác văn hóa, dù bạn phải trả rent bất kể nguyên tắc của bạn.

Qua nhiều năm, Wilcha đã làm thêm nhiều bộ phim tài liệu khác, kết hợp với Ira Glass cho chương trình truyền hình ‘This American Life’ (giúp ông giành giải Emmy vào năm 2008) và quay một phần đằng sau cảnh cho bộ phim thất bại của Apatow ‘Funny People’. Tuy nhiên, công việc phụ của ông đã đem lại thu nhập, đẩy các dự án đam mê của mình vào quên lãng trên kệ đầy bụi bặm. Và trước khi ông biết, ông không còn là nhà làm phim “phản đối quyền lực”, ông trở thành một đạo diễn thương mại sợ rằng mình đã trở thành cái mà ông từng ghê sợ nhất – hiện thực đúng vậy.

Trong ‘Flipside’, Wilcha đối mặt với những thất bại của mình bằng cách mang những cảnh quay từ những bộ phim chưa hoàn thành vào bộ phim này. Ban đầu, việc bao gồm chúng dường như gần như masochistic, khi ông tiết lộ những cuộc phỏng vấn đáng yêu và cảm động, tất cả đều thúc đẩy chúng ta tưởng tượng ra những gì đã có thể xảy ra. Sau đó, dường như những dự án đã bị quên này sẽ là nhiên liệu để hoàn thành câu chuyện về cửa hàng băng đĩa đề tài, chủ sở hữu của nó là một chuyên gia già đi đồ cổ với thiết kế như một người tích trữ và cửa hàng có mùi hương khó chịu không liên quan đến người sưu tầm vinyl hiện đại. Nhưng khi Wilcha bắt đầu từ một câu chuyện sang câu chuyện khác, phản ánh việc nhảy dự án trước đây của ông, ông liên kết những câu chuyện không liên quan với nhau thành một mục tiêu chung.

‘Flipside’ là một câu chuyện về thất bại và sự tha thứ.
Một trong những dự án như vậy là một bộ phim tài liệu về một nhiếp ảnh gia jazz nổi tiếng. Một dự án khác nhằm theo đuổi nhà sản xuất phát thanh/podcast nổi tiếng Starlee Kine khi cô đối mặt với chướng ngại viết khi dàn dựng một cuốn sách. Được quay suốt nhiều thập kỷ, những cảnh quay chưa từng được kể này có ý nghĩa mới, ngay cả khi nhiếp ảnh gia đã qua đời và cuốn sách của Kine chưa được xuất bản. Họ cùng nhau nói lên những thách thức của nghề nghiệp nghệ thuật. Điều gì đang thúc đẩy bạn? Điều gì đang khiến bạn sợ hãi? Điều gì ngăn bạn không thể theo đuổi dự án mơ ước mà bạn mong muốn?

Mặc dù có thể nghe như một chủ đề giàu chứa đầy tự sỉ, Wilcha lại công bằng trong việc đánh giá mọi yếu tố của sự rối ren mà chính là sáng tạo. Ông

Nguồn: https://mashable.com/article/flipside-review

For film festival veterans, there are several red flags in the plot description for Flipside

First off, it’s a documentary in which its director turns the camera on himself, a move that can lead to a rivetingly vulnerable exploration of self, but which more often results in ruthlessly self-indulgent navel-gazing. Second, documentarian Christopher Wilcha is looking back at his past from the precipice of a mid-life crisis, a starting point ripe for wallowing. Third, his pal and collaborator in this effort is Judd Apatow, a contemporary comedy titan who is also known for beleaguering runtimes and sentimental excesses. And yet, for all the potential pitfalls that could pitch this picture into an abyss of groaning solipsism, Flipside deftly leaps over each one, landing on something funny, thought-provoking, and sublime.  

Remarkably, Wilcha begins with a tone that might set more jaded viewers on edge, a real risk considering his key demographic will likely be fellow angst-ridden Gen X-ers. But he thoughtfully broadens focus, connecting his story of artistic ambition, capitalist compromise, and fear of mortality to other artists and creatives — including an eccentric TV personality and the TV legend David Milch (Deadwood, NYPD Blue). Together, they form a patchwork that invites the audience to reflect on their own lives, as well as the comfort that we’re not alone.

Watch out, though. If you’re not second-guessing your choices already, you might be once Flipside is through with you. 

What’s Flipside about? 

Named for the New Jersey record store that Wilcha worked at as a teen, Flipside is several stories all at once. The first is about Wilcha, who was a filmmaker on the rise 20 years ago, thanks to his challenging documentary The Target Shoots First. There, he’d made a mockery of his survival job at Columbia House to criticize the stodgy capitalism of his parents’ generation. This was a time when being a “sellout” was a cultural crime, though rent comes dues whatever your principles.

Over the years, Wilcha made more documentaries, teaming with Ira Glass for This American Life‘s TV show (which won him a Primetime Emmy in 2008) and shooting a behind-the-scenes special for Apatow’s flop Funny People. However, his side hustle began to pay off, pushing off his passion projects to be forgotten on a shelf of dust-covered hard drives. And before he knew it, he was no longer the “damn the man” documentarian, he was a commercial director who feared he’d become what he once most loathed — reality bites, indeed.

Within Flipside, Wilcha confronts his failures in not finishing these films by bringing their footage into this one. At first, their inclusion seems almost masochistic, as he reveals lovely interviews and patient, evocative footage, all of it urging us to imagine what might have been. Then, it seems these forgotten projects will be the fuel to finish the one about the titular record store, its owner an aging connoisseur whose hoarder aesthetic and jerky-smelling shop doesn’t connect to the modern vinyl collector. But as Wilcha weaves from one story to another, mirroring his previous project-hopping, he ties seemingly disparate stories together into a common cause

Flipside is a story of failure and forgiveness. 

One such project was a documentary about a storied jazz photographer. Another intended to follow radio producer/podcast luminary Starlee Kine as she confronted writer’s block while drafting a book. Shot over decades, these untold hours of footage have fresh meaning, even if the photog has passed and Kine’s book was never published. They all speak to the challenges of an artistic vocation. What drives you? What scares you? What stops you from pursuing the dream project you so badly wanted? 

While this might sound like an topic rich in self-loathing, Wilcha is romantic in his regard for every element of the messiness that is creation. He connects to these artists’ struggles; using close-up shots as his interviewees spill their secrets reflect how close he got to them and how close he still feels to them. We’re invited in to metaphorically share the same air, fraught with panic and possibility. Like his subjects, his plotting zigs back and forth, reflecting on a past now nostalgic and sweet, musing on a present that feels impossible to hang onto, and fretting over a future we cannot truly predict. And within all this, Wilcha finds humor and humanity — which might be no surprise to fans of This American Life. 

Perhaps the funniest moment is when Judd Apatow takes a FaceTime call from Wilcha’s mother, who unleashes on him for being the reason her son moved her grandchildren across the country to Los Angeles. It’s an alarmingly intimate moment, and Mrs. Wilcha doesn’t hold back, not for the sake of civility or her son’s camera. Apatow takes the blows like a prize fighter, but there’s a genuine sadness from each as they realize what powerful consequences can come from deceptively simple decisions. 

Here is the heart of Flipside. Wilcha examines not only his own life and foibles but also those who’ve entrusted him with their stories. In these tapes, he has found moments of loss, grace, bitterness, and tenderness. He doesn’t center the story on himself, but he does expose his own subjectivity. Interviews are not shot in stark rooms with staunch wide shots. These people curl up on their couches, crash onto battered office chairs, or lean on a box of raggedy record sleeves. There’s no feigned distance between him and his subjects, because they are connected. And through Wilcha’s gently persistent narration, we are guided through every interaction. His tone is more familiar than that of a tour guide, though, and we’re not just the audience but also fellow passengers on this voyage. 

Flipside is about more than one person or one record shop. It’s about the quest to find purpose in art and vocation. But more than that, this finished film is about forgiving yourself for things not working out as you planned and making peace with the present by creating something new with the pieces of past failings. It’s beautiful and inspiring, and it might just spur you into some mind-fucking self-reflection. Good luck.

Flipside was reviewed out of its World Premiere at the 2023 Toronto International Film Festival. 


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *