Novak Djokovic vô địch Giải Mỹ mở rộng và lần thứ 24 trong sự nghiệp

Ngày hôm nay, Novak Djokovic đã giành chiến thắng tại giải Mở Mỹ và giành chức vô địch Grand Slam thứ 24 trong sự nghiệp của mình. Đây là một thành tích ấn tượng cho tay vợt người Serbia khi ông đã giành nhiều danh hiệu Grand Slam theo nhiều cách khác nhau. Trong trận chung kết với Daniil Medvedev của Nga, Djokovic chơi rất mạnh mẽ và xuất sắc, sử dụng những cú đánh thông minh để đánh bại đối thủ với tỷ số 6-3, 7-6 (5), 6-3.

Đây là trận đấu mà Djokovic đã trở thành người đàn ông vĩ đại nhất trong kỷ nguyên hiện đại. Mặc dù trước đó Djokovic thường được tán dương với việc gặp những tay vợt yếu hơn hoặc là những người được khán giả yêu mến như Rafael Nadal và Roger Federer, nhưng trận chung kết này đã khác. Gần 24,000 khán giả đã chào đón anh bằng một tiếng reo vui mừng và đặc biệt cống hiến một tiếng reo lớn khi Medvedev đánh hỏng một cú đánh vào mạng, từ đó Djokovic giành lấy chiếc cúp khá bất ngờ cho một tay vợt đã ghi dấu ấn mạnh mẽ trên sân đất nện.

Sau trận đấu này, Djokovic đã trở thành nhân vật chính thay vì là người phản diện. Điều này đã bắt đầu từ hai năm trước, khi Djokovic cố gắng trở thành người đàn ông đầu tiên trong hơn 50 năm qua giành chiến thắng ở cả bốn giải Grand Slam trong một năm. Tuy nhiên, Medvedev đã ngăn chặn thành công Djokovic trong trận chung kết đó và Djokovic bị tràn đầy tình yêu từ khán giả. Anh đã khóc lóc trong ghế khi tất cả những cảm xúc ấy tràn về mình.

Năm ngoái, Djokovic đã không thể tham gia giải Mở Mỹ do chính phủ Mỹ cấm người nước ngoài chưa được tiêm vaccine Covid-19 vào nước. Đó là lần đầu tiên sau gần hai năm anh đặt chân lên đất Mỹ để tham gia giải Western & Southern Open gần Cincinnati. Anh nhanh chóng nhận ra tình yêu mà anh nhận được từ khán giả Mỹ trong trận chung kết Mở Mỹ năm 2021 không hề phai nhạt.

Trận chung kết hôm nay, Djokovic đã cần sự hỗ trợ đầy đủ từ khán giả khi Medvedev trở nên khá mạnh mẽ trong set thứ hai. Mặc dù Djokovic đã có lợi thế trong trận đấu, nhưng Medvedev đã cải thiện lỗi của mình và đánh trả lại như một tấm tường bảo vệ để quay trở lại cuộc đua. Djokovic đã phải vật lộn và dùng sức để kiểm soát trận đấu và khiến Djokovic cảm thấy mệt mỏi. Tuy nhiên, Djokovic đã giành chiến thắng trong tiebreaker cuối cùng và giành lợi thế 2-0 với cúp vô địch Grand Slam thứ 24 trong sự nghiệp của mình.

Thành tích của Djokovic tại giải Mở Mỹ đã đảm bảo rằng anh sẽ trở thành tay vợt số 1 thế giới trong bảng xếp hạng ATp từ ngày mai và giành trở lại ngôi vị đầu bảng từ Carlos Alcaraz, tài năng trẻ người Tây Ban Nha. Đây sẽ là tuần thứ 390 anh ở vị trí số 1 trong sự nghiệp của mình, một thành tích không ai sánh được.

Trước khi thực hiện cú ghi điểm cuối cùng, Djokovic đứng dậy và ông nhìn vào hàng ghế khán giả, gật đầu với đôi mắt to trước sự cổ vũ của họ. Chốc sau đó, Djokovic đã quỳ xuống sân và khóc một lần nữa. Khi đứng dậy, anh đã đi vào đám đông và ôm lấy con gái của mình, Tara, 6 tuổi. Ngay từ khi còn nhỏ, Tara thường ngồi trên sàn sân khi cha cô đang chơi tennis.

Sau đó, Djokovic đã nhận lấy những cái ôm từ gia đình. Djokovic cũng thay áo mồ hôi của mình bằng một chiếc áo có hình ảnh mình và Kobe Bryant – huyền thoại thể thao, người anh hùng và đôi khi là người hướng dẫn anh. Rất tiếc về trận thua ở Wimbledon, nhưng HLV của Djokovic, Goran Ivanisevic, nhận xét rằng “đó là những điểm gây tiếc” và anh không bàn luận về trận thua đó nữa. Đó là điều làm nên sự vĩ đại của Djokovic.

Ngày hôm nay, sau hai năm chờ đợi, khán giả cuối cùng cũng được chứng kiến ​​Djokovic thực hiện kỳ tích của mình tại Mở Mỹ. #NovakDjokovic #USOpen #GrandSlam #Tennis #Champion #History

Nguồn: https://www.nytimes.com/2023/09/10/sports/tennis/djokovic-wins-us-open-medvedev.html

Novak Djokovic has won so many Grand Slam singles titles in so many different ways, it is getting extremely difficult to keep track of them.

Djokovic, a Serb, further solidified his reputation as the greatest player of the modern era on Sunday with a clinical, straight-sets win over Daniil Medvedev of Russia. Floating across the court and swinging his racket with an ease and grace that top players a decade younger, and even more junior, can mostly only dream about, Djokovic took advantage of a flat start from Medvedev, then outlasted his friend in an epic second set and finally took apart his Monte Carlo neighbor, 6-3, 7-6 (5), 6-3.

He did it on an Arthur Ashe Stadium court where he spent most of his career playing the villain in matches against underdogs or longtime crowd favorites like Rafael Nadal and Roger Federer. Sunday was nothing like that. The nearly 24,000 spectators welcomed him with a massive roar, then showered him with the biggest one when Medvedev dumped a shot into the net to give Djokovic the title that has been surprisingly hard for the greatest hardcourts player in the sport’s history to win.

“This means the world to me,” he said to the crowd just before lifting the trophy for the fourth time of his career.

His turn from foil to protagonist had begun two years ago, near the end of a very different final against the same opponent. On that day, Djokovic walked onto the court trying to become the first man in more than 50 years to win all four Grand Slam tournament titles in a calendar year.

When Medvedev’s straight-sets upset win was all but sealed on a day when Djokovic was uncharacteristically flat, a stadium filled to witness history swaddled Djokovic with a kind of love he had never felt in New York. He sobbed in his chair as it washed over him before the final game.

Djokovic missed the U.S. Open last year because of the federal government’s rule prohibiting foreign visitors who had not been vaccinated against Covid-19 to enter the country. He set foot on American soil for the first time in nearly two years in mid-August to play the Western & Southern Open near Cincinnati. He quickly realized that the love he felt during the 2021 U.S. Open final had not faded.

Djokovic needed every bit of that support Sunday, when, while seemingly on cruise control midway through the second set, Medvedev reverted to form. After a mistake-filled set and a half, the Russian with arms like an octopus and the legs of a gazelle cleaned the errors out of his game, ramped up his serve and did that very effective imitation of a backboard that has previously lifted him to the pinnacle of the sport.

Points that lasted longer than 20 shots became routine in a match with its share of 30-shot rallies, and suddenly Djokovic’s legs began to go, like a boxer jarred from a shot to the jaw. He leaned on his racket between points, gasping for breath. He rubbed his head with a bag of ice between games.

Serving to stay in the second set at 5-6, he stretched his legs before tossing balls in the air. He heaved as he ran for shots, saving set point with two soft volleys.

“He was tired,” Medvedev said. “I was all over him.”

On to a decisive tiebreaker they went, and even that, like so many points in this video game of a match, went back and forth. Medvedev got within two points of drawing even, winning a lung-searing drop shot exchange. But then, like he had so many times before, Djokovic played three consecutive mistake-free points.

When Medvedev bunted a backhand into the net, 104 minutes after the set began, Djokovic had gained a two-set lead, an advantage he has coughed up only once in his career, 13 years ago, before he turned into himself into the nearly indomitable player he would become.

He sauntered slowly to his chair, grabbed his bag and headed off the court for a toilet break. Medvedev took off his shirt and called for a trainer, who massaged his shoulders, though after what he had endured during the course of the previous hour and a half, a brain massage was what he really needed.

When he returned to the court, Djokovic was floating once more, the adrenaline of another championship and record in sight delivering a rediscovered spring in his step. He flew toward the net, taking advantage of an opponent who plays so deep in the court he often looks like he is about to hit the back wall on his backswing. No one was going to take this sweet return to America away from him this time.

It seems every time Djokovic plays a tournament these days he sets a record in men’s tennis, and usually he is besting one of his own. He began the year in Melbourne, where he won a record 10th Australian Open title. Sunday brought his 24th Grand Slam singles title, breaking his men’s record of 23 that he set at the French Open in June.

On Friday he played in a record 47th Grand Slam semifinal, one more than Federer. Three weeks ago he won a record 39th title at a Masters 1000 tournament, the events just below the level of the Grand Slams. On Sunday he played in his 36th Grand Slam final.

His performance at the U.S. Open guaranteed even before he took the court for his final matches that he would wake up Monday morning as the No. 1 player in the world, reclaiming the top spot from Carlos Alcaraz, the 20-year-old Spanish sensation. That will mark his 390th week at the top of the sport. He already had that record, too.

“What are you still doing here,” Medvedev, 27, said to Djokovic, 36, who has been keeping him from winning titles since he first broke into the top levels of tennis six years ago.

Toweling off in a corner of the court before serving for match point, catching his breath for one final time, Djokovic looked at the fans in the front rows and nodded his head, his eyes wide. Moments later he was kneeling on the court, his shoulders shaking as tears flowed once more. When he rose he walked over to the stands and lifted his daughter, Tara, who is 6, and barely able to sit through a tennis match. She often colors in books on the floor of stadiums while her father is playing.

“Tennis is not really her thing,” he said with a grin and quizzical look earlier this year.

Then came the embraces with the rest of his family in the stands. When he returned to the court, he swapped out his sweaty kit for a shirt with a picture of him and Kobe Bryant, his sports hero, friend, and sometimes mentor, whose jersey number was 24. That number was on the back of his shirt.

“It is a pity about Wimbledon, couple of points either way” said his coach, Goran Ivanisevic, lamenting Djokovic’s lone loss in 28 Grand Slam matches this year, in five sets to Carlos Alcaraz in July. Ivanisevic said he and Djokovic never talked about that loss after that day. “That’s what makes him great.”

Days before this tournament, Djokovic reflected on the heartbreaking but heartwarming day two years ago when Medvedev stopped him one match shy of perhaps the ultimate tennis achievement. He still felt the warmth from the New York crowd that had finally taken to him.

“They love sport and they also love when they are experiencing something special,” he said. “They genuinely backed me up and wanted me to win and wanted me to make history.”

They had to wait two years to see it, but on Sunday they finally did.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *