‘Anatomy of a Fall’ đánh giá: Một vở kịch tòa án mê hoặc về những chi tiết nhỏ

#AnatomyofaFall #CourtroomDrama #CharacterRevelation
Bài viết đánh giá ‘Anatomy of a Fall’ (“Bộ phim giải phẫu của một cái chết”) của Justine Triet: Một vở kịch tòa án hấp dẫn về những chi tiết nhỏ.

Anatomy of a Fall do Justine Triet đạo diễn là một bộ phim tìm hiểu kỹ lưỡng về cách thông tin tiết lộ bản chất của nhân vật, và ngược lại, trong quá trình một vụ án giết người đang diễn ra. Sandra, một nhà văn người Đức do Sandra Hüller đóng, bị buộc tội giết chồng mình, Samuel (do Samuel Theis đóng) tại căn nhà biệt lập của họ ở Pháp. Một năm sau đó trong phòng xét xử, mối quan hệ của họ được đặt dưới kính hiển vi, cẩn thận xem xét và phân tích từng chi tiết trước mặt thế giới. Điều này bao gồm cậu con trai mù muốn tuổi dậy thì của họ, Daniel (do Milo Machado Graner đóng), nhứng người chứng kiến cái chết của cha anh; Daniel cũng tìm thấy xác Samuel sau khi ông ta rơi từ cửa sổ cao, để lại dấu máu kỳ lạ bên cạnh và qua đó gặp tai nạn tử vong.

Mặc dù trước khi câu chuyện diễn ra, Triet và cộng tác viên Arthur Harari hấp dẫn chúng ta bằng những vật thể và mảnh nhạc, trong đó có lẽ là sử dụng ca khúc “P.I.M.P” nổi tiếng của 50 Cent một cách vui nhộn và vô lý nhất gần đây; một phiên bản nhạc không lời của bài hát năng động 2003 của ông là điểm cốt yếu quan trọng! Cùng với đoạn hội thoại tòa án, những chi tiết này đóng vai trò quan trọng không kém trong việc khám phá danh tính, nhược điểm và – nếu như có – bản chất thực sự của nhân vật. Bộ phim có màn trình diễn hấp dẫn và các phân đoạn trong phòng xét xử.

Bị bức xúc bởi công tố viên công cộng của Pháp (thủ tục viễn thành công chính Hendrix React Krishna, Antoine Reinartz), Sandra bị buộc phải tiếp tục các chiến lược pháp lý mà xung đột với quan điểm của chính cô về Samuel. Điều này gây khó khăn lưỡng cảm cho cả cô và Daniel, người dần trở nên không chắc chắn về điều gì để tin tưởng.

Khi Sandra bị đưa ra xét xử, cô bị ép phải nói tiếng Pháp rời rạc – ngôn ngữ của người chồng nhưng lại là ngôn ngữ thứ ba của cô; cô thỉnh thoảng lắp vào tiếng Anh – điều này khiến cô luôn ở thế thụ động trong hầu hết cả bộ phim. Luật sư của cô, Vincent (do Swann Arlaud đóng), là bạn bè cá nhân của cả hai người, và do đó ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xem cái chết của Samuel như một vụ tự sát, vì sự rơi từ phòng làm việc trên gác của ông ta dường như khó chứng minh cho một bồi thẩm đoàn. Với tự do của mình đang bị đe dọa, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý với câu chuyện này; điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái, nhưng nó cũng nhanh chóng giúp cô nhìn nhận Samuel một cách mới mẻ.

Những tầng lớp không ngờ này của từng nhân vật không phải là bước ngoặt cốt truyện vì chúng không tuân theo cấu trúc thông thường của thiết lập/kết quả, mà chỉ là những đường uốn lượn câu chuyện giúp tái cấu trúc sự kiện hiện tại và cách khán giả nhìn nhận cuộc hôn nhân của cặp vợ chồng. Trên thực tế, tất cả những gì chúng ta thấy về Samuel đều là các phục hồi; ông ta không được giới thiệu trên màn ảnh cho đến sau khi ông ta qua đời, và chúng ta chỉ được biết qua những kỷ niệm của những người khác về ông, và cách Triet hóa thành hình một số băng ghi âm bí mật mà ông ta lấy mẫu từ một số cuộc tranh cãi của ông với Sandra.

Với cuộc hôn nhân của họ gặp khó khăn từ lâu, có thể nhiều hơn cả khán giả hoặc Daniel nhận ra, Sandra trở nên ngày càng bị tấn công, khi mà Antoine Reinartz trườn qua từng điểm nói ác độc, đánh chiến đấu một trận chiến công chính mà vẫn làm cho ông ta trở nên hoàn toàn không thể chịu đựng. Điều này cũng giúp rằng Hüller, trong vai diễn của Sandra, cố gắng duy trì một sự cân bằng thận trọng giữa bề ngoài công chúng và tư thần riêng tư của nhân vật, mặc dù cô thường xuyên mắc lỗi và bị áp lực. Đó là một màn trình diễn mạnh mẽ, một màn trình diễn không chỉ tìm cách sống chứ không phải chìm sâu trong nỗi đau mất người chồng và lo âu vì bị buộc tội giết chồng, mà còn làm cho điều đó trở thành một quá trình liên tục, để lại cô ở cuối cùng của sự kiệt quệ. Khi nhân vật trong một khoảnh khắc riêng tư nói: “Tôi quá mệt khi khóc. Nó thực sự lố bịch, nó quá mệt mỏi”, bạn hoàn toàn tin rằng giả thuyết của phim – mà chúng ta chỉ mới được giới thiệu – đã làm một năm trôi qua.

Tuy nhiên, vũ khí bí mật của bộ phim có lẽ là Machado Graner, một diễn viên trẻ đảm nhận một công việc khổng lồ đúng thời điểm trưởng thành, gợi lên không chỉ nỗi đau không kiểm soát mất mát mà còn sự hoang mang và nghi ngờ về những gì còn lại của gia đình. Không ai muốn tin rằng mẹ mình là một kẻ giết người, chưa kể là cuộc hôn nhân của bố mẹ anh ta cũng không hoàn hảo. Nhưng Daniel quá khát khao có sự chắc chắn nào đó, đến mức anh ta sẵn lòng nhận bất kỳ khả năng nào, ngay cả khả năng đáng sợ nhất, nếu điều đó có nghĩa là có một chất chứng nào đó. Vì vậy, Machado Graner nắm lấy tất cả các khả năng có thể ngay khi chúng xuất hiện, mặc dù mỗi bằng chứng mới chỉ làm cho Daniel thêm bối rối, buộc di

Nguồn: https://mashable.com/article/anatomy-of-a-fall-review

Justine Triet’s thoroughly engaging Anatomy of a Fall examines the way information reveals character, and vice versa, during an unfolding murder trial. Sandra, a German novelist played  by Sandra Hüller, is accused of killing her husband, Samuel (Samuel Theis), at their isolated French cabin. A year later in the courtroom, their relationship is placed under a microscope, carefully scrutinized and picked apart for all the world to see. This includes their blind adolescent son, Daniel (Milo Machado Graner), the only witness to his father’s death; Daniel also found Samuel’s body after he seemingly fell from a high window, leaving odd blood-spatter patterns nearby and dying on impact.

However, before any of the plot unfolds, Triet and co-writer Arthur Harari lure us in with mementos and pieces of music, including perhaps the most amusing and absurd use of a 50 Cent song in recent memory; an instrumental version of his upbeat, energetic 2003 single “P.I.M.P” is an important plot point! Alongside the courtroom dialogue, these details play an equally vital part in unearthing the characters’ identities, insecurities, and — if such a thing is possible — their truest selves.

The film features riveting performances and courtroom scenes.

In response to the French ministère public and its ruthless public prosecutor (Antoine Reinartz), Sandra is forced to undertake legal strategies that conflict with her own outlook on Samuel. This causes crises of conscience for both her and Daniel, who grows increasingly unsure of what to believe.

When Sandra stands trial, she’s forced to speak broken French — her husband’s mother tongue but her third language; she occasionally slips into English — which keeps her on the back foot during most of the movie. Her attorney, Vincent (Swann Arlaud), is a personal friend to them both, and so he’s left with little choice but to approach Samuel’s death as a suicide, since an accidental fall from his attic workshop seems hard to prove to a jury. With her freedom on the line, she has little choice but to go along with this narrative; it leaves a sour taste in her mouth, but it soon helps her see Samuel in a new light as well.

These unexpected layers to each character aren’t plot twists per se since they don’t follow the typical set-up/pay-off structure, but rather, they’re narrative zigzags that help reframe existing events and the way the audience sees the couple’s marriage. In fact, all we ever see of Samuel are reconstructions; he isn’t presented to us on screen until after he dies, and all we’re let in on are other people’s memories of him, and Triet’s visualization of covert recordings he took of some of his arguments with Sandra. 

With their marriage having been on the rocks for some time, perhaps more than either the audience or Daniel realized, Sandra comes increasingly under attack, as Reinartz slithers his way through each accusatory monologue, fighting a righteous battle that still makes him come off as utterly detestable. It also helps that Hüller, in her role as Sandra, attempts to strike a cautious balance between the character’s public and private selves, though she often slips up and cracks under pressure. It’s a deeply vulnerable performance, one that doesn’t just stew in the grief of a spouse’s death and the anxiety of being accused of his murder, but one that makes this an ongoing process, leaving her at the end of her rope. When the character, in a private moment, says, “I’m so tired of crying. It’s really ridiculous, it’s so exhausting,” you fully believe that the movie’s premise — to which we’ve just been introduced — has been chipping away at her for a year.

However, the film’s secret weapon is arguably Machado Graner, a child performer who takes on a monumentally mature task, embodying not only the uncontrollable agony of loss but the character’s confusion and suspicion surrounding what’s left of his family. Nobody wants to believe their mother is a murderer, let alone that their parents’ marriage was far from perfect. But Daniel is so desperate to have some kind of solid ground beneath his feet that he’s willing to embrace any possibility, even the most monstrous one, if it means having some kind of certainty again. Machado Graner, therefore, grasps at all possible outcomes as soon as they arise, though each new piece of evidence only seems to further confuse Daniel, forcing the young actor into a constant state of searching — that, too, without the use of the character’s sight.

Triet keeps the camera transfixed on Daniel during several court scenes, using only his reactions and the dialogue of the other characters just off-screen to guide the movement of her camera, which swoops around him as new information is thrown his way. This departure from the film’s otherwise traditional cinematic form not only adds a sense of realism to his experience but disorients the viewer in the process. It also keeps Machado Graner in the frame as much as possible, tethering us to his fragility.

However, while the performances and dialogue help make explicit the various characters’ conundrums and internal mindsets, many of the design details, and the implications of certain questions, tend to shift the subtext of the trial itself, which becomes its own fluid character of sorts. The longer it goes on, the more all-encompassing the prosecution gets, targeting not only Sandra and Samuel’s marriage but their respective literary careers, their relationship with their son, and even Sandra’s femininity and sexuality.

Anatomy of a Fall puts Sandra’s femininity on trial.

At the outset, the trial follows the physical evidence of Samuel’s death, but when things don’t add up conclusively either way, it takes on a more pointed narrative. Sandra, the film casually reveals, is bisexual, something of which her family has always been aware, but it’s an element of her background used to poison the court of public opinion against her when questions of her infidelity arise. Earlier in the day of Samuel’s death, she’s interviewed by a young female reporter, and their interactions — which seem flirtatious, but only casually so — become evidence as well, of implied impropriety and potential arguments between the couple. (Samuel also seemingly sabotages this interview by playing “P.I.M.P.” at an unreasonable volume.)

This is the more explicit way Sandra’s femininity is put on trial, suggesting a sort of scheming duplicity, though there are some more implicit ways too, which are equally if not more sinister. For one thing, her success is held against her. She thrived at a time when Samuel found himself in professional limbo. This subplot certainly picks up more nuance along the way, revealing Samuel to be a dynamic if troubled character, but it can’t help but play at times like the centerpiece of the entire trial, forcing us to read even the prosecutor’s viciousness as some form of overcompensation. No statement he makes directly hints at this, but editor Laurent Sénéchal’s rhythmic, whip-smart assembly of the courtroom scenes leaves room for the possibility, given where and how his reaction shots seem to manifest.

Despite a completely self-assured performance from Reinartz, the cinematic language on display pokes the tiniest of holes in what seems like a known quantity — a perspective and motivation that feels entirely certain. We know what the prosecutor wants, just as we know what every character wants, but subtle elements of doubt creep their way in from the edges of the screen. Similarly, the way Sandra presents herself (which is to say, the way she is designed and presented) seems poised to introduce similar doubts, though these are likely to be held by the audience rather than any specific character. Her short haircut and gray pantsuits are the antithesis of an archetypical image of Western femininity, the kind that, in a courtroom narrative, might seek to please a more conservative jury.

The film doesn’t get into the jurors as individuals, but it becomes hard not to wonder whether someone on the bench might view Sandra more disdainfully for her queerness, or might even subconsciously read her, thanks to her subtly masculine appearance, as someone inherently more capable of brutality. Ultimately, every bit of evidence comes down to this and similar biases, and even as an audience, it’s hard not to reckon with some of the notions the film puts forth, whether or not it plants seeds of doubt in the viewers’ minds.

Justine Triet’s use of sound is sensational.

Anatomy of a Fall doesn’t depend on Sandra’s guilt or innocence to be effective. In fact, its narrative perspective seems to endorse one version of facts and events early on, while its lingering questions tend to surround the way various interpretations of those facts and events will inevitably impact the case. The film is, in a way, an anthropological guessing game as much as it is a winding drama, with clues in the form of physical details and bits of information that seem to ask, “How does this make Sandra look to the jury? And what about to her son?”

One particularly tongue-in-cheek way it achieves this is through music, and more specifically, through frequent instrumental repetition of 50 Cent’s “P.I.M.P.” The first time it shows up, it’s an annoyance, or perhaps even an instigator, designed to interrupt or sabotage. The song choice doesn’t really matter at first, when Samuel plays it in the opening scene during Sandra’s interview — it’s an absurd happenstance that plays subtly on early-2000s nostalgia — but when the track becomes a piece of evidence in the case, all its potential meanings must be parsed by necessity, in case some sort of insight can be gleamed, no matter how minor.

At first, doing so seems like an exercise in absurdity, but meeting the movie on its own terms seems to open up a whole world of possible interpretations, no matter how bizarre. There is, as the prosecutor notes, the song’s sexually provocative nature, which immediately reframes her interview in a specific context that may not have previously existed, and there are numerous such possible readings that could shed new light on the case while being equally ridiculous.

Do the song’s absent lyrics, like “I don’t know what you heard about me” or “But a bitch can’t get a dollar out of me,” inadvertently inform the movie’s themes of innuendo and speculation, or its suspicions surrounding Samuel’s life insurance? Do its Caribbean steel drums — an immediate contrast with Sandra and Samuel’s frigid surroundings — speak to some kind of desire to escape? And is the title of the album it belongs to, Get Rich or Die Tryin’, just an unfortunate irony given Samuel’s dwindling career, or does it, too, gesture at some sort of cryptic intent on his behalf? All of this feels like too much inquiry into a single, amusing detail, but it’s a detail that recurs constantly, in a film whose plot is overflowing with characters analyzing any and every possibility if it means coming a step closer to some kind of truth, whether legal or spiritual. 

Perhaps the meaning behind the song’s use is as unknowable as the question of whether it’s something we ought to be looking at in the first place. The only way to make sense of  all the contradictory evidence is to accept this contradiction, because otherwise its unknowability can drive one mad — as it nearly does Daniel, a young character desperate for the reprieve of a familiar pattern that makes sense. As much as Sandra’s world is turned upside down, his is thrown into similar disarray, as evidenced by another musical cue he tries to recall on the piano — Isaac Albéniz’s entrancing Asturias (Leyenda) — but fails to play completely, as if some of its notes have grown just beyond his reach.

It’s an external arrhythmia that represents Daniel’s innermost thoughts, which he can barely form or share with those around him. He hasn’t yet learned to parse information the way the adults around him have, but watching him slowly learn to do so is among the most gripping parts of the Anatomy of a Fall — alongside the growing possibility that he might come to conclusions that damage his relationship with Sandra. She knows this too, and as she glances over to him constantly during the trial, the question of what will become of mother and son becomes just as pressing and emotionally intriguing as who killed the father.

Anatomy of a Fall was reviewed out of Cannes, where it won the Palme d’Or. It opens in theaters Oct. 13.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *